CHÚA CÓ ĐÓ KHÔNG- LÀ CON, MARGARET - Trang 34

Buổi tối, chúng tôi ăn đồ bà mang tới và cứ mỗi lần cắt dưa chuột

muối, bà lại xuýt xoa, “Mmm... không gì bằng đồ thật!”

Khi trời còn sáng, chúng tôi lái xe đưa bà về nhà ga Farbrook. Bà

không thích đi bộ vào buổi tối ở New York vì cứ bị ám ảnh là sẽ bị cướp.
Trước khi ra khỏi xe, bà hôn tạm biệt tôi rồi nói với bố mẹ tôi, “Cứ yên tâm.
Mẹ hứa chỉ đến mỗi tháng một lần thôi. À... có khi hai. Không phải để thăm
con, Herb. Hay con, Barbara. Mẹ phải để mắt đến Margaret của mẹ... chỉ
thế thôi!” Bà nháy mắt với tôi.

Thế rồi bà với lấy cái túi đựng giày và bọc đồ len, bước đi được một

đoạn thì quay lại vẫy tay chào chúng tôi cho đến lúc tôi không nhìn thấy bà
đâu nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.