4
Tối thứ Tư, mẹ gội đầu cho tôi. Mẹ cuộn tóc thành hai búi to trên đầu.
Tôi định để thế mà đi ngủ nhưng chỉ sau một giờ là nhức hết cả đầu nên tôi
phải dậy tháo ra. Sáng thứ Năm, tôi dậy rất sớm nhưng lại có chút vấn đề về
ăn uống. Mẹ nói ngày đầu tiên đi học mà cảm thấy lo lắng khó chịu là
chuyện bình thường. Mẹ kể ngày xưa mẹ cũng như vậy. Lúc nào mẹ cũng
bảo ngày xưa mẹ thế này, thế kia, cốt để tôi nghĩ rằng cái gì mẹ cũng biết.
Tôi mặc bộ váy cốt tông kẻ xanh dương trở-lại-trường-học. Mẹ thích
tôi mặc màu xanh dương, vì như thế sẽ làm nổi màu mắt của tôi. Tôi xỏ
chân trần vào đôi giày lười màu nâu. Mẹ thì nghĩ như thế thật ngốc.
“Margaret, con phải đi bộ gần một dặm đấy.”
“Thì sao ạ?”
“Thì sao, con biết là lần nào không đi tất con cũng bị đau hết chân
còn gì.”
“Đau chân thì cũng được chứ sao!”
“Cũng được là cũng được thế nào? Đi tất vào!”
Đây là một vấn đề. Nếu hiểu tôi đến thế sao mẹ không chịu thông
cảm cho việc tôi muốn đi giày mà không đi tất? Tôi nói thẳng với mẹ:
“Nancy bảo là không ai đi tất trong ngày đầu tiên của năm học lớp Sáu cả!”
“Margaret! Nếu lúc lớn mà con cứ xử sự thế này thì mẹ chịu không
biết làm gì với con nữa đâu!”