có nhìn thấy không?”
“Có chứ, bà thấy chứ,” bà trả lời.
“Bà thấy hả?” tôi ngạc nhiên lắm, quên cả ăn. “Trông cháu thế nào
ạ?”
“Người lớn hơn nhiều,” bà gật gù trả lời giữa hai lần nhấp tách cà
phê. Tôi không biết như thế có đúng không nên tạm thời cứ coi như là thật.
Sau đó, hai bà cháu đi nghe hòa nhạc. Tôi không còn bồn chồn như
hồi bé nữa. Tôi ngồi im lặng, chăm chú nghe nhạc. Lúc tạm nghỉ, hai bà
cháu ra ngoài đi dạo. Tôi rất thích cái đài nước ở giữa Trung tâm Lincoln,
còn thích hơn cả những buổi hòa nhạc. Tôi thích nhìn mọi người đi lại. Có
lần, tôi còn thấy một cô người mẫu đứng chụp ảnh cạnh đài nước. Lúc đó
trời lạnh như cắt mà cô vẫn mặc váy mùa hè. Thế là tôi quyết định không
trở thành người mẫu. Cho dù về sau tôi có đẹp thế nào đi chăng nữa.
Trên đường đi taxi về trạm cuối của xe buýt, tôi chợt nghĩ ra bà là
người Do Thái. Bà là người tuyệt vời nhất có thể giúp tôi bắt đầu dự án.
Thế là tôi hỏi bà, “Lúc nào bà dẫn cháu đi lễ đền với nhé?”
Bà nhìn tôi không chớp mắt. Tôi chưa thấy mắt bà mở to thế bao giờ.
“Cháu nói gì cơ? Cháu nói cháu muốn là người Do Thái đúng
không?” Bà nín thở.
“Không ạ. Cháu bảo muốn vào đền xem nó thế nào.”
“Ôi Margaret của bà!” bà ôm choàng lấy tôi. Tôi nghĩ chắc chú lái xe
tưởng hai bà cháu bị điên. “Bà biết cháu là con gái Do Thái từ trong trứng
nước mà! Bà biết mà!” Bà lôi khăn mùi xoa ra, chấm nhẹ lên mắt.
“Bà ơi, không phải đâu,” tôi cố giải thích. “Bà biết cháu không là gì
mà.”