CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 111

Park đột ngột quay lại và tiến đến gần tôi. Anh kêu lên: “Tôi không thể

chịu nổi khi nhìn ngôi nhà thờ kia. Như thể, như thể là…”

Dưới bầu trời xám, phần còn lại của ngôi nhà thờ đổ nát trơ ra như bộ

xương đứng lẻ loi trên sườn đồi phủ đầy tuyết và gạch vụn. Tôi nhìn Park
và lần đầu tiên từ khi tôi biết anh, tôi thấy hai mắt anh nhòa lệ.

“Đi” – Tôi nắm lấy cánh tay Park – “Đừng nói gì cả. Tôi hiểu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.