Park đột ngột quay lại và tiến đến gần tôi. Anh kêu lên: “Tôi không thể
chịu nổi khi nhìn ngôi nhà thờ kia. Như thể, như thể là…”
Dưới bầu trời xám, phần còn lại của ngôi nhà thờ đổ nát trơ ra như bộ
xương đứng lẻ loi trên sườn đồi phủ đầy tuyết và gạch vụn. Tôi nhìn Park
và lần đầu tiên từ khi tôi biết anh, tôi thấy hai mắt anh nhòa lệ.
“Đi” – Tôi nắm lấy cánh tay Park – “Đừng nói gì cả. Tôi hiểu”.