CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 112

22

N

hiều vấn đề liên hệ tới việc thuyên chuyển của Đại tá Chang cùng

những nhiệm vụ mới của tôi, sĩ quan quyền chỉ huy cơ sở, khiến tôi không
có thì giờ rời khỏi Tổng hành dinh đi Chinnampo được. Tuyên úy Koh
không hề gọi điện thoại cho tôi, và tôi cũng không bắt liên lạc được với ông
tại Tổng hành dinh lữ đoàn của ông. Trong khi đó, báo chí địa phương viết
hàng loạt bài, phóng đại về sự anh dũng và tuẫn giáo của mười hai người
mục sư. Các bài báo này in những hàng “tít” thật sôi nổi và giọng văn có vẻ
ly kỳ hấp dẫn khiến tôi phải đến hỏi Đại tá Chang xem có phải ông là
nguồn cảm hứng cho báo chí không?

Ông thừa nhận không do dự.
Tôi hỏi: “Nhưng tại sao Đại tá lại làm thế?”.
Ông lặng lẽ đáp: “Tôi cho họ biết những gì họ muốn”.
“Nhưng ông không cho họ biết sự thật”, tôi dằn giọng.
Ông không đáp lại lời trách của tôi, mà chỉ nói thẳng về việc bàn giao

các trách vụ của chúng tôi.

Tôi ngắt lời ông và nhắc lại rằng ông chưa đáp lại lời phản kháng của tôi.
Ông nhìn tôi mệt mỏi: “Đại úy Lee ạ, ông có biết khi ông thay thế nhiệm

vụ của tôi, ông sẽ bị người ta yêu cầu làm gì không? Hay đúng ra bị bắt
buộc phải làm gì không? Ông giáo sư ạ – những bài diễn văn, diễn thuyết
và đủ thứ bài giảng luân lý. Tuyên truyền, nói theo danh từ của ông. Ông
nghĩ ông đủ sức làm việc đó? Ông có thể nói với mọi lớp người rằng chúng
ta chiến đấu trong trận chiến tranh này cho một chính nghĩa cao cả của nền
độc lập của chúng ta, tự do của chúng ta hay muốn rắc rối hơn nữa, cho sự
tồn tại của đế chế dân chủ chúng ta không? Ông có thể nói với đám người
đàn bà già cả, những bà nội trợ hay những sinh viên học sinh đang mỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.