CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 125

Mục sư Shin dịu dàng nói: “Tôi đây, anh có nhận ra tôi không? Anh có

nghe tôi nói không?”.

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào khoảng không, làn môi run rẩy.
Mục sư Shin cầm lấy bàn tay xương xẩu của người mục sư trẻ tuổi. “Tôi

ở đây với anh. Anh có nghe tôi nói không? Tôi ở đây với anh”.

Đôi mắt người mục sư trẻ tuổi dừng nơi mục sư Shin một giây; rồi đầu

ông ngoẹo sang bên phải, miệng ông mấp máy.

Một giây sau, chúng tôi nghe thấy một tiếng nói yếu ớt, vỡ vụn: “Không

có… Chúa… Không có… Chúa”. Một cơn động kinh làm cả người ông co
quắp lại rồi đột nhiên ngưng hẳn. Thân hình ông nằm lặng dưới ánh sáng
sống sượng của ngọn đèn trần, dưới cái nhìn lặng lẽ của những người có
mặt xung quanh.

Một lúc sau, Park nói: “Ông ấy chết rồi”.
Gương mặt nhợt nhạt, cái nhìn xa xăm kỳ dị, mục sư Shin đứng bất

động, như thể bị tê liệt trước sự hiện diện của cái chết. “Tôi đã giết anh
ấy!” – ông lẩm bẩm – “Chính tôi đã giết anh ấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.