CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 164

Shin, sau đó Đại úy cho tôi biết Đại úy gọi tôi đến đây có việc gì”.

“Ông gặp ông Shin khi nào?”
“Khoảng cách đây một giờ. Tôi bảo mục sư tôi sắp gặp Đại úy, mục sư

liền nhờ tôi nói với Đại úy rằng Đại úy không cần phải – đúng hơn, Đại úy
không nên – nhọc công đến đón ông ấy sáng mai. Tôi mừng thấy Đại úy đã
gặp mục sư Shin dầu vì lý do gì nữa, và tôi cũng không muốn chen vào
chuyện của ông. Nhưng việc gì đã xảy ra giữa hai ông thế? Hai ông đã gây
lộn với nhau sao?”

“Không, dĩ nhiên là không”.
“Thế thì tại sao ông ấy từ chối không gặp Đại úy? Và cái chuyện hẹn gặp

sáng mai nghĩa là gì?”

“Tuyên úy ạ, chúng tôi sắp rời Bình Nhưỡng. Ông có đi theo chúng tôi

về Hán Thành không?”

“Tại sao? Tại sao các ông bỏ nơi đây? Giờ tôi không thể bỏ nhà thờ lại.

Nhưng tại sao?”

“Tôi sẽ cho Tuyên úy hay một việc bí mật quân sự, và hẳn ông cũng biết

ông phải giữ chuyện đó thế nào”. Tôi nói cho Tuyên úy Koh biết về việc rút
lui toàn bộ khỏi Bình Nhưỡng và việc đơn vị tôi cũng di tản.

“Tôi sẽ hộ tống ông về Hán Thành. Ông đi với chúng tôi. Hẳn rồi”.
Ông ta không do dự một giây: “Tôi không hề có ý định rời khỏi Bình

Nhưỡng theo với Đại úy. Không phải là vì tôi không muốn đi cùng với Đại
úy nhưng Đại úy hiểu cho, tôi còn nhà thờ, còn tín đồ phải coi sóc”.

“Tuyên úy có chắc không? Ông nhất định ở lại đây? Tôi hy vọng ông

hiểu việc đó có nghĩa gì?”

Tôi đưa ông ta bức điện văn: “Cái này gửi cho ông. Tôi xin lỗi đã không

trao sớm được”.

Ông cúi đọc, rồi ngẩng lên nhìn tôi, đoạn đọc một lần nữa. Rồi ông đưa

trả lại tôi và hỏi: “Bao giờ ông đi, Đại úy?”.

“Ông sẽ đi với chúng tôi, sáng mai”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.