CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 175

Tôi hỏi ông ta khi nào thì những người bị thương đến. Ông ta nhíu mày:

“Chiều mai. Tình hình ở mặt trận tệ lắm hay có thể nói chúng ta không còn
mặt trận nữa, các đơn vị đều đổ về đây. Tôi đoán chiều mai chúng tôi sẽ
nhận đến gần hai trăm thương binh và có trời biết đến ngày kia thêm bao
nhiêu nữa”.

“Thiếu tá định giữ họ ở đây hay gửi họ về Nam?”
“Chúng tôi gửi họ đi sớm chừng nào hay chừng ấy nhưng số người quá

nhiều” – ông lắc đầu – “Hỗn độn quá”. Ông lấy nhiệt độ và bắt mạch tôi rồi
cho biết chỉ ít lâu là tôi sẽ mạnh lại.

“Tôi ngủ phòng bên kia. Nếu ông có gì cần hãy gọi tôi. Tôi đã dặn người

lính săn sóc ông, vì thế đừng ngạc nhiên nếu đang đêm ông thấy có người
vào đổ than vào lò”.

Tôi cảm ơn ông ta.
Ông đi ra cửa: “Không có gì cả, Đại úy” – ông ngừng lại – “À! Tiện đây

tôi hỏi Đại úy điều này, mong ông không cho là quá tò mò. Ông có phải là
người Kitô giáo không?”.

“Tại sao Thiếu tá hỏi thế?”
“Chỉ vì tò mò. Vợ tôi là một người Kitô giáo, một người hết sức mộ đạo.

Ông biết… thật là một điều lạ. Khi vợ tôi còn sống, tôi tỏ ra… rộng lượng
đối với tôn giáo của vợ, hẳn ông hiểu tôi muốn nói gì, nhưng tôi không sao
hiểu nổi việc nàng ủy thác hết số phận mình cho Chúa của nàng. Bây giờ
tôi đã bắt đầu hiểu, một cách mơ hồ”.

“Phải chăng ông hiểu vì ông đã thấy quá nhiều người chết?”
“Trong nghề của tôi, tôi đã từng thấy nhiều người chết. Là một y sĩ, tôi

có thể giải thích những người bệnh chết vì lý do nào hoặc ra làm sao.
Nhưng Chúa ơi, tôi không thể giải thích lý do tại sao tất cả những người kia
chết trong chiến tranh. Nếu ông tìm đến tận cùng ý nghĩa những cái chết
đó, ông sẽ thấy không một lời giải thích hữu lý nào. Nó không có ý nghĩa,
mặc dầu đúng lẽ nó phải có ý nghĩa nào đó”.

“Và vì thế ông bắt đầu hiểu vợ ông?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.