CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 201

38

N

gày 4 tháng Giêng năm 1951, vài ngày sau khi Cộng quân tổng tấn

công xuống miền Nam, chúng tôi thiêu hủy và bỏ Hán Thành, rút xuống
phía Nam xa hơn nữa, qua bên kia sông Hàn. Cuộc phản công của quân đội
Nam Hàn bắt đầu từ hạ tuần tháng Giêng nhưng mãi đến ngày 14 tháng Ba
thành phố thủ đô đổ nát hoang tàn này mới lại vào tay chúng tôi.

Tôi bị thương trong trận Hán Thành khi trung đội của tôi tham gia phá

vỡ được đồn đầu cầu của địch quân phía Đông sông Hàn rồi phải chiến đấu
ngay trong thành phố. Tôi được nằm trong một bệnh viện lưu động tạm thời
tại mặt trận rồi sau đó được đưa xuống Taegu và cuối cùng tới Pusan vào
một nhà thương dành cho những người dưỡng bệnh khoảng trung tuần
tháng Tư.

Trước khi Hán Thành thất thủ, toàn thể các cơ quan trọng yếu trong

Chính phủ đều được dời xuống Pusan, nơi được dùng làm thủ đô tạm thời;
ngoại trừ tổng hành dinh quân đội ở lại Taegu, tất cả mọi thứ dường như
đều tập trung trong thành phố này. Chính nơi đây trong lúc tôi còn đang
nằm bệnh viện, thì một buổi chiều đẹp trời nắng chói, Đại tá Chang bất ngờ
đến thăm tôi.

Đặt cái túi lớn bằng giấy xuống cạnh giường tôi, ông nói: “Tôi phải mất

ngày giờ mới tìm ra được chỗ ở của Đại úy, nhất là vị Đại úy đã bỏ bên
Tình báo. Thế là mình lại gặp nhau. Tôi đem cho ông mấy trái táo. Tôi chắc
ông thích táo!”. Ông mò ra dấu vết tôi ở văn phòng chỉ huy trung ương khu
vực Taegu, và quyết định đến thăm tôi, nhân dịp ông tới Pusan để họp với
một nhân vật nào đó tại Tổng hành dinh Thủy quân Lục chiến Nam Hàn.
Tình báo quân đội đã quyết định đưa ông từ Bắc Hàn về, trao cho ông phụ
trách một chiến dịch mới. “Họ gửi một chiếc tàu đặc biệt ra đón tôi. Khi tôi
về họ bảo tôi chỉ huy một chiến dịch du kích ven bờ biển Bắc Hàn và Mãn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.