CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 205

39

M

ặc dầu lần lần bình phục, tôi vẫn chưa đủ sức rời bệnh viện. Một

ngày nọ, khoảng hai tuần sau khi tôi gặp đại tá Chang, mục sư Koh đến
thăm tôi. Khi người ta dẫn ông vào phòng, tôi không nhận ra ông ngay. Ông
đã cạo bộ râu mép và gầy sút đi nhiều. Ông đứng gần tôi cạnh cửa sổ. Tôi
hỏi ông đã gặp Đại tá Chang chưa.

“Vâng, hôm đó ông ta có đến gặp tôi tại trại tạm cư. Khi biết Đại úy ở

đây, tôi định đến thăm ngay nhưng lúc đó tôi chưa thể rời đảo được”. Ông
có khoảng hai trăm người Kitô giáo trong số những người tị nạn tại trại và
gần như mỗi ngày đều có những người di cư mới tới thêm. “Họ đến từ khắp
nơi trên miền Bắc. Làm thế nào họ thoát khỏi đó là một việc ngoài sức hiểu
biết của tôi. Nhưng họ vẫn tiếp tục di cư về, từng người lẻ loi hoặc từng
nhóm nhỏ, bằng đường bộ hay bằng đường thủy. Dầu sao tôi vẫn e ngại
rằng không bao lâu nữa quân Bắc Hàn sẽ phong tỏa hết tất cả những con
đường tẩu thoát”.

Một cơn gió mát từ ngoài biển lay nhẹ tấm màn. Ông nhìn ra ngoài cửa

sổ và đưa tay chỉ về phía Đông hải cảng. “Trại chúng tôi ở đằng kia. Hòn
đảo này bây giờ được gọi là đảo Lều vì tất cả chúng tôi đều sống trong lều.
Tôi hy vọng Đại úy sẽ đến thăm chúng tôi. Chúng tôi có khá nhiều người
Kitô giáo từ Bình Nhưỡng xuống và dĩ nhiên họ đều biết mục sư Shin.
Nhưng tôi không được tin tức gì đích xác về mục sư. Có lẽ không ai biết rõ
chuyện gì đã xảy ra cho mục sư cả”.

Tôi hỏi: “Hẳn Đại tá Chang có nói với ông về mục sư Shin chứ?”.
Ông từ cửa sổ trở lại, nhìn tôi buồn bã: “Đại tá Chang chết rồi!”. Giọng

ông như vỡ vụn. Khi lấy lại được bình tĩnh, ông đưa tôi một lá thư.

Bức thư đó như sau:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.