CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 24

5

B

ên ngoài, đêm tháng Mười một lạnh và đen phủ xuống thành phố. Im

lặng bao bọc. Không còn nghe thấy tiếng các đoàn quân di chuyển hay
tiếng ầm ĩ của những đoàn xe. Chỉ thỉnh thoảng mới có tiếng một chiếc xe
Jeep lẻ loi lăn bánh hay tiếng rù rì xa xa của một phi đội oanh tạc cơ. Một
mình trong phòng giấy, tôi ngồi bên mép giường sắt, gần lò than đang ửng
hồng dưới ánh sáng chập choàng của ngọn nến. Đêm đã khuya nhưng tôi
chưa muốn ngủ. Mặt kính cửa sổ rung chuyển, tiếng chuông ngân lại dội
vào căn phòng và trong ý thức tôi. Tôi nhấc thanh sắt đặt bên lò, cời đống
than đỏ ửng như dung nham làm ngọn lửa phụt cháy. Ánh lửa rung rinh và
bóng tối đang bao phủ chung quanh xâu xé nhau từng lúc. Thẫn thờ nhìn
điểm sáng xanh lè giữa ánh nến, tôi thấy mình đang ở trong một hố mù mịt,
tôi không hiểu gì hết, và điều đó thật đáng tiếc.

Điều đó quả thật đáng tiếc vì sáng hôm sau Đại tá Chang đã hét ầm lên:

“Sự can thiệp của Chúa! Hừ, ông ta tự nghĩ mình là gì chứ, một ông thánh
chắc!”. Tôi không thể nhịn được cười với ông ta, dẫu đôi lúc nửa vui thích,
nửa khó chịu.

Ông ta lại nhỏ nhẹ: “Sự can thiệp của Chúa? Ồ, thôi được, cứ để cho ông

ấy nói thế”.

Tôi hơi ngạc nhiên và thắc mắc khi thấy vẻ độ lượng và vui vẻ của Đại tá

Chang. Tôi tưởng thế nào ông ta cũng nổi cơn lôi đình khi nghe tôi tường
trình về cuộc gặp gỡ giữa tôi và hai mục sư kia. Ngược lại, ông ta tỏ ra rất
dễ dãi và bảo rằng ông không bất mãn chút nào hết về kết quả cuộc nói
chuyện giữa tôi với mục sư Shin. Tôi chờ đợi một phản ứng dữ dội của ông
khi ông nghe tôi bảo rằng hai mục sư có mặt cùng mười hai mục sư kia
không lâu trước khi họ bị hành quyết, nhưng ông ta chỉ nói: “Được rồi”.
Ông xoay mình trên ghế và cười: “Hẳn Đại úy đã làm cho ông ấy sợ hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.