CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 33

8

S

áng Chủ nhật, gần trưa, Đại tá Chang và tôi lái xe đến nhà thờ mục sư

Shin, cách Tổng hành dinh chúng tôi không xa lắm. Chúng tôi đậu xe nơi
một lối đi bỏ hoang cạnh đường lớn và bắt đầu đi bộ. Cách nơi chúng tôi để
xe chừng ba mươi bước có một con đường mòn nhỏ hẹp, dốc lên dần, chỉ
vừa đủ cho chúng tôi bước sóng đôi. Dọc hai bên lối đi là những dãy nhà cũ
kỹ tồi tàn xây bằng đá xám và xi-măng dơ dáy. Dưới làn tuyết mới vừa phủ
lên trên là lớp tuyết cũ cứng và trơn như nước đá dưới chân chúng tôi. Đại
tá Chang khó nhọc lắm mới đi hết được con đường cong queo ấy.

Nhìn lui, chúng tôi có thể thấy những mái nhà tuyết phủ hồi nãy, những

ngôi nhà xa hơn nữa và ngay cả con đường lớn dưới kia. Chẳng mấy chốc
chúng tôi bước đến một khoảng đất trống và đứng trước một cánh cổng nhỏ
bằng gỗ, qua đó một lối nhỏ dẫn đến những bậc thang cấp bằng đá không
có tuyết. Trên một vùng đá bằng phẳng sừng sững ngôi giáo đường xây
bằng gạch đỏ với bốn cột đá nặng nề và những ô cửa kính rọi sáng mặt trời
chói lọi. Gác chuông mang thập tự giá vượt lên cao khỏi mái nhà đầy tuyết.
Những quả chuông rung, ngân dài trong khoảng không đầy ánh nắng. Bên
trái nhà thờ, một hàng rào sắt ngăn vực sâu hun hút với khoảng đất bằng.
Chuông ngừng rung.

Chúng tôi đến trễ. Tất cả đều im lặng – không một tiếng động trong nhà

thờ vang ra, hay từ dưới đường lớn vọng đến tai chúng tôi. Có lẽ mọi người
đang cầu nguyện. Tôi nói thế với Đại tá Chang.

Ông ta quay sang tôi: “Nhà thờ này đặc biệt phải không nhỉ? Tôi nghĩ nó

có thể chứa được cả ngàn chỗ ngồi”.

Tôi nhận xét: “Thật may nó còn đứng vững được. Có lẽ nó không trúng

phải quả bom nào cả”. Tôi không thể không so sánh số phận của hai nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.