CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 36

9

M

ột loạt những cuộc hội họp cùng báo cáo, tường trình làm tôi bận rộn

suốt buổi chiều. Đến bốn giờ tôi mới hết việc. Một mình trong phòng giấy,
tôi lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Dưới những tia nắng cuối cùng của buổi chiều,
chóp thánh giá trên gác chuông phản chiếu những tia sáng yếu ớt, và những
bông tuyết rơi lao xao quanh những ngôi nhà đổ nát, đuổi theo những chiếc
xe Jeep và cam-nhông chạy ngang, lướt bên rìa đường. Bóng tối phủ dần
dần từ ngọn đồi lên ngôi nhà thờ bị hư hại, rồi gác chuông, càng ngày càng
tối hơn, cuối cùng im lặng vây phủ khắp thành phố. Gió ngừng thổi, không
một tiếng chuông rung. Mặt trời lịm tắt. Trời tối hẳn. Tôi dạo bước về phía
nhà mục sư Shin.

Tôi gặp bà vú. Tóc tai áo quần thẳng thớm nhưng trông bà có vẻ mệt

mỏi. Bà không biết phải nói gì với tôi. Bà đặt tay lên cánh cửa, không mời
tôi vào cũng không đuổi tôi ra. Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau một lúc dưới
ánh sáng chập choạng, đoạn bà nở một nụ cười ngượng ngập, lắc đầu. Bà
dẫn tôi tới lối vào và ra dấu cho tôi im lặng. Bà mở cánh cửa gian phòng
nơi tôi đã ngồi nói chuyện với mục sư Shin đêm trước và làm hiệu mời tôi
vào. Thái độ đó làm tôi thấy vinh dự nhưng đồng thời khó chịu. Tôi hỏi bà
có phải mục sư Shin đau không?

Đôi mắt bà ta thu nhỏ thêm, như hẹp lại, những nếp nhăn tụ lại ở quanh

mắt. Dưới ánh sáng vàng vọt của bóng đèn trần, trong một giây nét mặt bà
giống một cái mặt nạ nhăm nhúm của thần chết. Bà đáp: “Tệ hơn thế nữa”.

“Bà đã mời bác sĩ rồi chứ?”
“Bác sĩ có thể làm gì được cho ông ấy?”
“Tối qua mục sư ho dữ dội quá”.
Bà lắc đầu: “Ông ấy ho ra máu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.