CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 37

Tôi thấy nguy cấp, vì tôi không ngờ bệnh ông lại nguy kịch đến như vậy.

Tôi bảo: “Đáng lẽ ra bà phải cho tôi biết sớm hơn, chúng tôi phải làm gì
giúp ông ấy mới được”.

Bà đáp: “Tôi cũng không biết phải làm gì nữa, ông ấy không chịu uống

thuốc. Ông chỉ bảo tôi là cái ông cần không phải là thuốc của bác sĩ”.

“Tôi có thể gặp mục sư không? Bà nên để tôi lên gặp ông ấy tức khắc”.
“Tôi không thể để Đại úy lên được. Mục sư đã cầu nguyện từ tối hôm

qua và không ăn uống gì cả. Tôi thức suốt đêm chờ mục sư có cần gì thì
gọi, nhưng ông ấy không ngủ, không ăn và cũng không gọi tôi một lần nào.
Tôi chắc chắn giờ mục sư cũng còn cầu nguyện trên ấy”. Cả hai chúng tôi
im lặng một lúc. Bà bỗng nói: “Tất cả chỉ tại người đàn ông ấy hết”.

“Bà muốn ám chỉ người Tuyên úy?”
“Vâng, người đàn ông đến gặp mục sư Shin tối qua. Sau khi Đại úy về

họ cãi nhau lớn tiếng. Tôi không biết phải làm gì. Rồi mục sư bắt đầu ho. Ở
tận sau bếp tôi cũng nghe thấy tiếng ông ấy ho dữ dội. Tôi liền bảo người
đàn ông kia hãy ra khỏi nhà”.

“Trước kia bà có từng thấy ông ta không?”
“Riêng tôi thì không, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ ông ta là hạng

người nào. Ông ta phụ trách một nhà thờ ở đây trước kia, nhưng một đêm
nọ ông ta bỏ trốn. Ông ta trốn đi mà không báo cho ai biết. Lúc đó khoảng
một năm trước chiến tranh”.

“Ông ta có gia đình không?”
“Không, ông ta chỉ có một mình”.
“Hẳn ông ta có chuyện lôi thôi với quân Bắc Hàn?”
“Ai biết được? Chỉ biết ngay hôm sau, công an Bắc Hàn đến bắt bốn

người trẻ tuổi trong nhà thờ của ông và sau đó không ai thấy họ nữa. Giờ
thì ông ta trở lại đây với tư cách Tuyên úy quân đội và đủ thứ. Đại úy thấy
đấy, mục sư Shin tức giận là phải”. Bà ngừng một lúc đoạn nói tiếp: “Sau
khi ông ta bỏ trốn, con trai tôi được yêu cầu phụ trách nhà thờ”.

Tôi ngắt lời: “Con trai bà?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.