CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 75

“Tôi có thể làm việc gì không, thưa Đại tá? Tôi muốn nói, về cuộc gặp

gỡ đó. Tôi nghĩ rằng dầu sao tôi cũng là sĩ quan liên lạc”.

“Quên chuyện đó đi. Tôi muốn Đại úy đến gặp mục sư Shin. Bảo ông ấy

tôi cần gặp ông ta. Hoặc là ông ta có thể đến Tổng hành dinh, hoặc là tôi có
thể tới nhà ông ta. Đại úy hãy lo việc đó”.

Sự im lặng của tôi khiến ông ta nóng giận.
“Đại úy có nghe tôi nói gì không?”
“Thưa tôi có nghe. Thưa Đại tá, Đại tá có biết gì thêm nơi người tù

binh?”

“Mẹ kiếp, không! Nó cố ý kéo dài thời gian. Nhưng chúng ta sẽ tẩn nó

phun ra sớm”.

Tôi quyết định cho ông ta biết tin Park vừa bảo. “Tôi e rằng Đại tá quá

chậm rồi”.

“Đại úy nói về việc gì thế?”
“Đại tá sẽ không thể gặp được mục sư Shin. Thưa Đại tá, ông ấy đã rời

thành phố”.

Không thấy tiếng ông đáp trong mấy giây. Thế rồi ông hét lên trong máy:

“Cái lão điên khốn kiếp! Đồ hèn nhát”. Quát xong ông buông máy.

Tôi bảo Park: “Viên Đại tá có vẻ mất bình tĩnh”. Nhưng anh chỉ nhún vai

không trả lời. Anh nói:

“Tôi tiếp tục chuyện hồi nãy. Sau khi Tuyên úy Koh hấp tấp bỏ đi, tôi

thấy lo ngại cho mục sư Shin và quyết định cũng đến đó. Quá muộn. Đám
đông đã có đó dầu mục sư Shin, mục sư Hann không có mặt, chỉ còn lại có
bà cụ già. Đám đông đòi gặp mục sư Shin và khi được biết mục sư không
có mặt, họ xông vào nhà. Mấy người Kitô giáo sùng tín ấy lục soát cùng
nhà. Thế rồi họ đâm khùng và đập phá đồ đạc, bàn ghế, cửa sổ, bất cứ cái
gì họ vớ được. Tôi tìm thấy bà già nằm ngoài đống tuyết, nổi cơn điên loạn
trong khi bọn họ phá sạch đồ đạc trong nhà. Tôi cố cản họ nhưng không ai
chịu nghe tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.