CHÚA ĐÃ KHƯỚC TỪ - Trang 84

râm; họ cũng bận áo dạ màu tro và mang băng đen ở tay áo bên trái. Họ
ngồi cứng ngắc trên những chiếc ghế sắt màu olive, gật gù một cách lịch sự
khi nghe cái giọng the thé của viên Đại tá. Được một lúc tôi bước ra khỏi
phòng bảo người lính bưng trà cho mấy người mục sư.

Khi tôi trở lại, Đại tá Chang đang nói: “Bây giờ làm sống lại dĩ vãng có

lợi gì? Chiến tranh sắp chấm dứt đến nơi rồi, chúng ta còn quá nhiều việc
cần phải làm trong hiện tại và tương lai”.

Họ đăm chiêu gật đầu.
Một vị mục sư khác đến. Ông cũng mang áo màu tro và băng tay đen nơi

tay. Ông trẻ hơn mấy mục sư kia nhiều, trông chỉ vào khoảng trên bốn
mươi tuổi một chút. Ông ta lí nhí mấy lời xin lỗi vì đã đến trễ, đoạn nói
trống không: “Tôi e rằng chúng ta không thể làm được gì nhiều đối với họ
nữa”.

Một người khác trả lời: “Vâng, tôi hiểu”.
Đại tá Chang chen vào: “Các ông đang nói về giáo dân?”.
Vị mục sư trẻ đáp: “Tôi phải nhận rằng họ bắt đầu vô kỷ luật và không

còn điều khiển được nữa”.

Một vài người thở dài và hắng giọng.
Đại tá Chang nói: “Tôi đã nói điều ấy một lần rồi nhưng tôi nghĩ nên

nhấn mạnh lại một lần nữa là những gì xảy ra bữa qua tại nhà mục sư Shin
sẽ không khi nào được tái diễn nữa. Tôi bắt buộc phải dùng một vài biện
pháp có thể đụng chạm đến tất cả những người liên hệ. Tôi không có ý bảo
rằng tôi không hiểu họ nghĩ gì, nhưng tôi không thể để mặc họ hành động
theo cơn khích động kia. Vả lại tôi đoán chắc rằng quý vị sẽ thấy những
hành động hấp tấp liên hệ tới mục sư Shin và Hann của quý vị và giáo dân
của quý vị sẽ tai hại đến chừng nào. Nếu quý vị còn nghi ngờ gì về hai
người mục sư kia, nhất là mục sư Shin, thì tôi xin đoan chắc với quý vị, sự
nghi ngờ đó hoàn toàn vô căn cứ”.

Park và tôi liếc nhìn nhau thật nhanh. Mấy người mục sư có vẻ bứt rứt

khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.