CHÙA ĐÀN - VANG BÓNG MỘT THỜI - Trang 17

Mặt giời lệch bóng, ba chục dân ấp Tháo lực lưỡng bắt đầu thắt cổ cây

gạo sừng sững trên dòng suối Vầu. Nhiều múi thòng lọng dây thừng thít
mãi vào những cành to giang ra như cánh tay đầu hàng. Những cật người
uốn cong gò bấy nhiêu đầu thừng về một phía. Cây gạo xiêu dần xuống rồi
vật mạnh xuống như một kẻ chiến tranh bị trúng độc kế ở mặt trận, làm
tung bắn lên những thân hình người đang oằn oại trên những đoạn luồng
già dùng làm bẫy cắm chèn vào kẽ gốc. Suối Vầu tung nước. Rừng Vầu
vang bật lên một tiếng quật gốc già. Đầu rễ cái gốc gạo nhựa rỉ tuôn tợ máu
phun. Bọn người đánh cổ thụ ấp Tháo bèn chặt những cành to thành từng
đoạn đều nhau, dúi ngang vào dưới thân cây gạo rồi đẩy dần cây to xuống
dốc. Đến những chỗ không thả đà được thì họ lại lồng đầu thừng vào cánh
nách mà kéo, vừa kéo vừa hò dô ta. Thân họ vẹo về một chiều trước, như
sống ngọn cỏ bị gió lùa mau.

Một ngày đã ngả bóng dâu

Trở về ấp Thảo tưới dâu (ta) chăn tằm...

(dô ta)

Rừng thiêng ta ngả cỗi sơn lâm (ta dô ta)

Lần lừa ấp Thảo trông tằm (ta lại)

thương dâu (dô ta)

Con người rút ruột con sâu,

Đêm tơ trả miếng lá dâu xót lòng

Dô ta... ta ớ dô ta.

Bá Nhỡ lẩm bẩm theo: "ấp Tháo chứ lại ấp Thảo!". Gỗ chạy ầm ầm,

lăn thấm qua những giọt mồ hôi người ngả gỗ. Tiếng đồng vọng dô ta làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.