CHÙA ĐÀN - VANG BÓNG MỘT THỜI - Trang 25

dáng điệu như nhà sư nhập định, mắt không nhắm, miệng không mở lấy
một tiếng.

Cậu Lãnh ngồi im như thế được một năm, bóng in hẳn vào tường,

đường viền quanh bóng in trông sắc gọn như nét cắt. Lấy nước cọ không đi
và lấy vôi đặc quét lên mấy lần, cục bóng xám trên vách ấy vẫn cứ hiện bật
lên. Thân hình Cậu Lãnh khô xác chẳng khác gì thân hình kẻ vận hỏa tâm
ra để tự diệt mình. Những lúc Cậu bất đắc dĩ phải cử động thì tứ chi cậu cứ
như là chân mượn tay mượn, bước đi không thật nữa và tay cầm đến vật gì
thì đều sai lệch đổ vỡ hết cả. Còn cái khối óc thì hình như là đã trót cầm
cho Rượu và cho Tương Tư, cầm lâu ngày quá đến không chuộc được về
nữa rồi. Cậu Lãnh đã đến cái bực lỳ. Một hôm chợt thấy bóng mình trong
tấm gương, Cậu đập tan ngay tấm gương đứng và từ đấy cũng không dám
rửa mặt vào thau nước nữa. Trông thấy bất cứ cái gì lấp loáng như mặt
nước đọng là Cậu rúm người lại; nỗi hốt hoảng ghê rợn hơn cả người mang
bệnh nọc chó dại.

Bỗng một đêm mưa to giớ lớn, chủ ấp choàng dậy, vớ lấy chiếc mõ cá

mốc meo, đánh một hồi bảy tiếng. Đã lâu lắm những đêm Mê Thảo không
bị khua động vì thứ hiệu lệnh gọi rượu này. Giữa hồi mõ thứ hai thì Bá Nhỡ
đã lên, mình khoác chiếc áo tơi đêm mưa.

- Em lấy rượu Cậu uống?

- Ừ.

- Một năm nay Cậu từ rượu. Tửu phần vẫn bỏ hoang và rượu chôn vẫn

nguyên đấy. Gắn kỹ, chắc hương vị vẫn giữ được. Để cho đào ngay lên Cậu
xem.

Thấy chủ ấp đòi uống, Bá Nhỡ mừng rỡ cuống quýt. Hình như người

quản gia được yên lòng hơn khi chủ ấp lại trở về với thói tật cũ. Ngắm chủ
ấp cầm lại cái chén đã bỏ quên hằng năm, Bá Nhỡ lấy làm hân hoan lắm và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.