CHÙA ĐÀN - VANG BÓNG MỘT THỜI - Trang 32

thở dài và vật mình vật mảy với bức vách, cứ lủng củng suốt đêm. Thấy thế
mãi rồi nó cũng quen đi, chứ mấy lúc đầu, tôi sợ lắm. Vả chăng, vì có sự
nhớ thương mà rồi cũng đỡ cái nỗi kinh hãi đi.

- Cây đàn ông Chánh đổ mồ hôi và thở dài?

- Vâng. Tôi không dám buộc ông tin những điều ấy. Nhưng việc đó ở

nhà này, đàn bà chúng tôi thường vẫn thấy có sự linh ứng luôn luôn.

- Cô có thể cho tôi nhìn qua cây đàn ấy không? Hiện có ở nhà này

chứ?

- Dạ vâng. Dựng ở cạnh bàn thờ. Nhưng tưởng nói qua ông nghe thế là

đủ và chẳng cần ông phải xem đến.

- Không, Cô cứ cho tôi đứng cạnh nhìn qua. Với lại, Cô cũng nên cho

tôi thắp một tuần nhang trước bàn thờ ông Chánh nhà. Tuy không được biết
nhau lúc sống, nhưng có hề gì điều ấy. Cũng là một nòi tài tử cả mà. Lễ
nhau một lễ cũng là điều phải.

Bá Nhỡ có một lối nói cứ xoắn lấy việc, không thể nào từ chối được.

Vả chăng, người cũng có cái cốt cách phong nhã. Cô Tơ đành phải đưa một
ông khách nhất kiến vào xem bàn thờ chồng và nhất là cây đàn cũ dựng
đấy. Bá Nhỡ đang ngắm nghía cây đàn bụi bám đầy, mạng nhện giăng cả
lên mấy sợi tơ dây - khom mình cách xa đàn độ một với tay - bỗng đàn cũ
nổ một tiếng tách gọn như cái tiếng nứt dọc bóng đèn a phiến. Bá Nhỡ giật
mình ngấc lên, lùi ra một chút. Thì ra một sợi dây vừa đứt phựt, nó đang
xoắn quấn và rung rung gởi lại vào phòng vắng ít dư ba của thanh âm dùng
dắng rỉ rền.

Bá Nhỡ lặng lẽ thắp hương, khấu đầu làm lễ trước bàn thờ lạnh mộc.

Bát hương nấu âm, tự nhiên các chân nhang đều cháy bùng lên và tàn lụn
dần trên gio bát. Cô Tơ sợ quá và sắc mặt Bá Nhỡ cũng có tái nhợt đi. Trở
ra ngoài phòng khách Bá Nhỡ gật gù:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.