CHÚA ĐẢO TALUA - Trang 14

- Thôi đem nó ra và phải ủ cho nó. Ngày mai, một là nó sẽ bớt, hai là sẽ

chết.

Lão ngả mình tựa vào lưng ghế, mồi một cối thuốc:
- Calomel thần dược đấy, nhờ nó mà tôi đã cứu được nhiều mạng hơn hết

thảy các bác sĩ con ở các dưỡng đường Apia gộp lại.

Rất hãnh diện vì “tài năng” của mình mà lại điếc không biết sợ súng, lão

cứ ra toa phịa đi, tỏ vẻ khinh khi bọn nhà nghề trong y giới.

Lão bảo:
- Tôi thích nhất là trị những bịnh mà bọn bác sĩ chạy hết. Tôi bảo bệnh

nhân: “Họ vô phương trị thì cứ lại tôi, tôi trị cho”. Thế đã nghe chuyện một
con bệnh căng-xe chưa?

Mackintosh đáp:
- Nghe mấy lần rồi.
- Trong ba tháng tôi trị hết được cho nó đấy.
- Còn những bệnh nhân ông không trị được thì không bao giờ thấy ông

nhắc tới.

Khám bịnh xong rồi, lão bắt qua công việc khác. Có một sự trùng hợp kì

cục. Một người đàn bà xung đột với chồng và một người chồng bị vợ bỏ.

Walker bảo:
- Đồ chó này có phước quá, đa số bọn đàn ông mong được vợ bỏ như

mày đấy, biết không?

Có một vụ rắc rối tranh giành chủ quyền một khoảnh đất nhỏ, một vụ

khác gây lộn về chia phần cá đánh được, một người nữa lại thưa một con
buôn da trắng gian trá trong việc đo lường. Walker chăm chú nghe mỗi vụ,
rồi xử liền, rất mau. Lão đã quyết định rồi thì không được cãi, nếu còn lải
nhải kêu ca nữa thì bị một người cảnh sát xô ra khỏi phòng liền.
Mackintosh ngồi nghe mà tức anh ách. Xét chung thì xử như lão có lẽ cũng
có chút công bằng nào đấy, nhưng chàng bực mình, nhất là cái cách lão xử
theo bản năng, bất chấp sự kiện. Lão không chịu nghe người ta biện bạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.