CHÚA ĐẢO TALUA - Trang 22

Lão nặng nề đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Khi Mackintosh theo về thì

đã thấy lão ngồi ở bàn ăn rồi, một chiếc khăn quấn chung quanh cổ, hai tay
đưa con dao và cái nĩa lên đợi người bếp Trung Hoa bưng món ăn lại. Lão
thích chí lắm. Khi Mackintosh ngồi xuống, lão bảo:

- Chúng biết tay tôi rồi. Từ nay hễ đắp đường thì không lo có gì lộn xộn

nữa.

Mackintosh lạnh lùng đáp:
- Ông có nói đùa không đấy?
- Nói đùa là làm sao?
- Ông định bắt họ trả hai chục bảng đó thực sao?
- Thực chứ sao không.
- Tôi ngờ rằng ông không có quyền làm như vậy.
- Vậy ư? Trên cái đảo này, tôi muốn làm gì thì làm.
- Ông ức hiếp họ như vậy không đủ sao?
Walker cười một cách tự phụ. Ý kiến của Mackintosh lão đâu có coi ra

cái gì.

- Khi nào tôi muốn biết ý kiến của thầy thì tôi sẽ hỏi.
Mackintosh tái mặt đi. Do kinh nghiệm chua chát, chàng biết rằng tốt

hơn hết là làm thinh; phải gắng sức nén lòng, chàng muốn chóng mặt. Nuốt
không trôi, chàng nhìn Walker há miệng rộng ra ngốn hết miếng thịt này tới
miếng thịt khác. Lão ăn ngồm ngoàm, dơ dáy, ngồi ăn chung với lão, tởm
quá. Chàng rùng mình. Bỗng chàng nảy ra cái ý ghê gớm muốn làm nhục
lão già béo phị tàn ác đó, muốn đổi cái gì chàng cũng chịu để được coi lão
nằm lăn trong đám cát bụi, rên rỉ như những người lão đã làm tình làm tội.
Chưa bao giờ chàng ghét tên côn đồ ấy như hôm nay.

Đã quá trưa, sau bữa ăn chàng ráng ngủ, nhưng giận quá không ngủ

được; ráng đọc sách nhưng chữ cứ nhảy múa trước mắt. Ánh nắng chói
chang chiếu xuống, chàng mong mưa mặc dầu biết rằng mưa cũng chẳng
mát hơn được chút nào; không khí chỉ thêm hầm thôi. Chàng sinh trưởng
ở Aberdeen, và chàng bỗng thèm những cơn gió lạnh buốt thổi trong những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.