toàn không bợn chút khuyết tật nào. Không đứa nào thấy lại khuôn
mặt có vết bớt màu dâu. Nhưng lần đó Piggy đã nói linh tinh lang
tang và làm mình làm mẩy. Ralph gật đầu với Piggy, ngầm thú nhận
rằng nó có nhớ tới vụ không thể nói ra kia.
“Tiếp tục đi. Hỏi nó xem.”
Piggy quỳ xuống, tay cầm tù và.
“Này, em tên gì?”
Thằng nhóc co rúm người như con ốc rút vào trong vỏ. Piggy
bó tay nhìn Ralph, thằng này gằn giọng.
“Mày tên gì?”
Thằng nhóc không trả lời và bầu không khí nặng nề khiến
chúng nhao nhao ồ lên:
“Mày tên gì? Mày tên gì?”
“Im lặng!”
Ralph chòng chọc nhìn thằng nhỏ đang đứng trong ánh chiều
nhá nhem.
“Nói cho tụi tao biết mày tên gì?”
“Percival Wemys Madison, nhà xứ, Harcourt thánh Anthony,
Hants, điện thoại, điện thoại, điện…”
Như thể thông tin này có dây mơ rễ má tới tận những suối
nguồn khổ đau, thằng nhóc bật khóc. Mặt nó rúm ró, nước mắt ròng