CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 122

nhìn, Lâm đang dựa vào thân cây, nghiêng đầu nghĩ ngợi gì đó, gió đêm
thổi tung cả vạt áo của anh ta. Bỗng nhiên lòng tôi chùng xuống, tối nay
anh ta cũng không vui thì phải. Tôi vân vê điếu thuốc trong tay rồi bước tới
ngồi xuống gốc cây, bắt chước anh ta châm thuốc, rít một hơi.

Đột nhiên một mùi hôi kì lạ xông lên và quấn lấy tôi. Vì không có sự

chuẩn bị về tâm lí, lại nghĩ hút thuốc có thể ấm lên nên hơi đầu tiên tôi rít
rất mạnh, thế là bỗng chốc tất cả lục phủ ngũ tạng cứ như lộn tùng phèo.
Tôi cứ tưởng trên đời này thứ có mùi khó ngửi nhất là trà Bạch Ngọc, bây
giờ mới biết thế nào là ếch ngồi đáy giếng. Kết quả, tôi bị say thuốc, ngã
phịch xuống đất.

Lâm giật nẩy mình, vội vã cúi xuống vừa xem xét tình hình vừa gọi tên

tôi. Vài giây sau, tôi từ từ tỉnh lại, mặt vẫn tái xanh, thở hổn hển, mùi hôi
vẫn chưa tan hết. Lâm nhìn bộ dạng sống dở chết dở của tôi, nhịn không
được khẽ bật cười. Nụ cười như hoa nở trong sương sớm, trong phút chốc,
tôi như thấy “muôn nghìn cây đã nở đầy hoa lê".

“Cô bị say mùi hôi của thuốc lá đến nỗi ngất đi ư? Chẳng phải cô không

sợ mùi thối sao, hơn nữa rõ ràng là trà Bạch Ngọc còn thối hơn mà!” Lâm
kinh ngạc hỏi.

Tôi ngước nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mỗi người có mức

độ nhạy cảm với mùi hôi khác nhau, anh có biết không hả?”

Anh ta càng cười lớn hơn, đáp: “Ừ, có lí. Hay là cô rít thêm một hơi nữa

đi, rít thêm vài hơi thì sẽ không thấy hôi nữa đâu.”

Nói rồi anh ta toan nhét điếu thuốc của mình vào miệng tôi, một mùi hôi

nồng nặc như thịt dê ôi thiu theo tay anh ta xộc thẳng vào mặt tôi. Khó khăn
lắm tôi mới định thần lại được, hai tay vừa chống xuống đất định đứng dậy
thì bị mùi thối này tấn công. Theo bản năng, tôi nghiêng người tránh.
Không ngờ chính hành động đơn thuần mang tính phản xạ này của tôi đã vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.