CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 123

tình khiến cả hai rơi vào một tình huống dở khóc dở cười. Số là khi Lâm
nhào về phía trước để chọc ghẹo tôi, trọng tâm vốn đã không chắc, còn tôi
thì lại ngửa người ra sau, xoay người định tránh điếu thuốc kia, thế là cả hai
bị ngã lăn lông lốc. Sau khi lăn vài vòng, cuối cùng chúng tôi cũng dừng
lại, nhưng Lâm lại đang đè lên người tôi. Đột nhiên anh ta bất động, trong
khi một tay vẫn ôm lấy eo tôi, mắt nhìn thẳng vào mặt tôi, khiến tim tôi đột
nhiên đập dữ dội. Tôi đẩy anh ta ra, khẽ nói: “Này, buông tôi ra!”

Anh ta kiên quyết từ chối: “Không!”

Tôi bực mình trừng mắt nhìn anh ta. Gương mặt của Lâm thấp thoáng

trong làn khói mờ ảo của thuốc lá, đột nhiên anh ta nói: “Mễ Lạp, cô biết
không, đôi lúc tôi thực sự ngưỡng mộ cô đấy.”

Tôi muốn đẩy anh ta ra nhưng không đủ sức, đành phải tiếp chuyện anh

ta trong tư thế kì cục này. “Tôi thì có gì đáng để anh ngưỡng mộ chứ?”

“Cô muốn làm gì thì làm, muốn ở cùng ai cũng được, không cần phải

gánh vác trách nhiệm, thật tự do.”

Tôi lấy làm lạ, hỏi: “Anh phải gánh trách nhiệm gì vậy?”

Anh ta nhíu mày, không nói nữa. Một lát sau, anh ta xoay người nằm

xuống cạnh tôi.

“Vậy anh muốn ở cạnh ai?” Lát sau, tôi lại hỏi.

Anh ta nhìn lên bầu trời đen sì, lặng thinh giả chết.

Tôi lại hỏi: “Gia đình anh phản đối à?”

Vẫn không có câu trả lời.

“Anh không phải là người Hoa đúng không?” Tôi thận trọng hỏi tiếp.

Lâm từng nói mình tới từ Anh Quốc, chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.