CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 131

Nửa đêm trước buổi học cưỡi ngựa, tôi cứ trằn trọc không yên. Từ khi

sinh ra, tôi vốn đã sợ tất cả những loài động vật lông lá không cùng giống
loài với mihfm cho dù đó chỉ là một con mèo chứ đừng nói là ngựa. Tuy
nhiên sau một hồi tự làm ”công tác tư tưởng”, cuối cùng tôi an ủi mình rằng
khái niệm ”cưỡi ngựa” chắc chỉ là trèo lên ngồi trên lưng ngựa, sau đó để
ngựa dẫn di là được, vậy thì tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng lưng ngựa là
một chiếc ghế xô pha mềm mại, nhờ vậy mà nửa đêm về sáng, tôi ngủ rất
ngon lành.

Nhưng xem ra đôi lúc tôi thực sự quá ngây thơ, và cũng nghĩ quá tốt về

Lâm. Ấn tượng ban đầu của tôi về anh ta cực kì không tốt, gần đây thì cũng
khá hơn một chút, nhưng đến hôm nay thì có một sự biến đổi động trời. Tất
nhiên một phần là vì tôi kém cỏi, nhưng quan trọng hơn là vì anh ta vẫn
chưa hết giận nên muốn trả đũa tôi. Đúng là đồ đàn ông hẹp hòi !

Tôi vô thức lùi lại.

Anh ta lại hớn hở vẫy tay gọi tôi : ”Đừng sợ, lại đây.”

Tôi lùi thêm một bước, lúc cười hớn hở thế này, “em Lâm” trông thật

đáng sợ.

Một giờ sau, y như rằng Lâm lộ rõ bản chất độc ác của mình. Anh ta

nhanh như chớp túm lấy cánh tay tôi, đẩy về phía con ngựa, miệng vẫn hằm
hè : ”Tôi không tin là mình lại chịu thua cô !”

Đến con ngựa trắng được đặc biệt chọn lựa cho tôi cưỡi cũng bị tiếng

gầm gừ của anh ta làm cho giật mình, lắc đầu liên tục. Tôi cũng lắc đầu
theo, bản năng sống mách bảo tôi vùng thoát khỏi bàn tay của anh ta, tôi
gào toáng lên : ”Để tôi tự cưỡi đi được rồi. Lâm, buoonh tôi ra ! Ui da, đau
!” Anh ta chưa nghe thấy tôi gào thét thì lại càng kéo mạnh hơn.

Đám trai làng tập hợp chơi polo trên sân đều dừng lại, tò mò nhìn chúng

tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.