CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 133

Càng ngày dân làng đến xem tôi tập cưỡi ngựa càng đông, ai nấy đều

tươi cười hớn hở, có người còn đang cắn thứ gì đó như hạt dưa, y như
những khán giả đang háo hức chờ xem màn kịch hay. Tôi bám hai tay vào
yên ngựa, mắt nhìn thẳng, nhưngđầuóclại hoàn toàn trống rỗng. Đột nhiên
Lâm lại thốt ra một câu : ”Mễ Lạp, sau này đừng có đông tí lại vỗ ngực nhé,
đã nhỏ lắm rồi. Nào, một, hai, ba !”

Dứt lời, cả người tôi đã được một lực đẩy lớn nâng lên, vượt qua lưng

ngựa và ngã uỵch xuống phía bên kia, cả quá trình tôi chẩng khác gì một cái
bao tải bị vứt từ bên trái ngựa sang bên phải ngựa cả. Chưa kịp hiểu mô tê
gì, tôi đã thấy mình nằm sõng soài trên mặt đất.

Lần này thì đẹp mặt rồi ! Dân làng không cười nữa mà đồng loạt chạy

đến, vây kín lấy chúng tôi, tranh nhau nói : “Anh Lâm, sao anh lại ném chị
Ngải Như vậy ?”, tôi nhận ra giọng nói kinh ngạc đến khó tin của Ceda ;
“Anh Lâm, mặc dù Tiểu Ngải hơi ngôc nghếch thật đấy nhưng anh là đàn
ông, cần có sự kiên nhẫn chứ !”, đây là giọng nói của Dela ; ”Đã bảo anh bế
cô ấy lên mà không nghe !”, đây là giọng của một ai đó trong đội polo ;
”Tiểu Ngải, có đau lắm không ?”, còn đây là giong của một ông lão. Xem ra
dân làng Gama đối xử với tôi cũng không đến nỗi nào, ít ra cũng không có
ai cười nhạo khi tôi ngã tới mức thê thảm như thế này.

“Sau khi lên ngưa, sao cô không mở hai chân ra ?” và đây là giọng vừa

lo lắng vừa tức giận của Lâm. Anh ta ở gần toi nhất nên vừa lo lắng vừa tức
giận của Lâm. Anh ta ở gần tôi nhất nên lao tới kéo tôi dậy, sau đó sờ nắn
loạn cả lên, hỏi : ”Có đau không ?”

Anh ta kinh ngạc, ”Tiếp tục ?” Thấy tôi kiên định gật đầu, anh ta có vẻ

lo lắng, nói : ”Nhưng…”

“KHông nhưng nhị gì cả ! Hôm nay nếu không được lưng ngựa, tôi sẽ

không ăn cơm !” Tôi nghiến răng nhả từng chữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.