CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 162

Ông lão nhìn tôi rồi hỏi Lâm: “Đây là vị hôn thê của cậu à?”

Tôi đang định nói không phải đã nghe thấy Lâm đáp: “Vâng, cháu hi

vọng là vậy.”

Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh ta, anh ta cũng cúi xuống chăm chú

nhìn tôi. Bốn mắt nhìn nhau một lúc, vẫn là tôi hoảng loạn và quay mặt đi
trước.

“Vậy thì mau cưới về nhà đi. Tránh đêm dài lắm mộng!” Ông cụ cười hì

hì trước vẻ bối rối của tôi, nói.

“Vâng, cháu cũng nghĩ như vậy. Có điều, hình như cô ấy có chút do dự,

vừa nãy còn từ chối cháu nữa.” Nói tới đây.Lâm lại quay sang nhìn tôi rồi
hạ giọng hỏi: “Có phải không, Lạp Nhi?”

Bị một anh chàng nhỏ tuổi hơn gọi là “Lạp Nhi”, tôi run lập cập.

Ông cụ cười khà khà, nói: “Cô gái xấu hổ rồi.”

Lâm “hừ” một tiếng. “Cô ấy còn lâu mới xấu hổ, cô ấy đang lẩn tránh

đấy ạ”, nói rồi Lâm cầm lấy tay tôi, Tôi gạt tay anh ta ra, quay người lao
vào đám đông. Lâm không đuổi theo nhưng tôi nghe thấy tiếng cười khe
khẽ của anh ta ở phía sau. Tôi chạy theo đám đông vài bước rồi đành phải
dừng lại, quay đầu muốn nhìn xem thái độ của anh ta lúc này như thế nào,
lạnh lùng hay là… Mặt tôi nóng bừng lên, không ngờ vừa dừng lại, tôi đã
cảm thấy có một ánh mắt kì lạ đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi ngoái
đầu nhìn theo hướng đó. Bên kia phố, sau đám đông rộn ràng ồn ã, một
người đàn ông râu rậm, đầu quấn khăn, cưỡi trên một con tuấn mã đen
bóng, vóc người vạm vỡ, mắt sắc như chim ưng, áo choàng phấp phới đang
nhìn tôi. Bị tôi phát hiện, anh ta mỉm cười, hơi nhấc cánh tay lên, gật đầu
chào. Không biết tại sao tôi lại thấy sống lưng ớn lạnh.

Lâm chạy tới, thấy tôi đang nhìn đi tận đâu, liền hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.