CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 193

Khi đi ngang qua chỗ ông lão, tôi thấy người mà Hassan gọi là cha này

mới ngoài năm mươi tuổi, có cặp mắt nhỏ và dài giống hệt anh ta. Ông cụ
ngồi trên một chiếc xe lăn, mặc dù có đắp một tấm chân nhưng vẫn có thể
nhận ra phía dưới đùi không có gì cả, chắc là một người tàn phế. Tôi gắng
sức gào lên: “Xin hãy cứu tôi, xin hãy cứu tôi!” Niz bóp chặt cánh tay của
tôi, hằm hè: “Ngoan ngoãn chút đi.” Ánh mắt của ông cụ lướt qua mặt tôi,
sáng quắc, ông ta trầm ngâm nghĩ ngợi.

Nếu như ông lão này là cha của Hassan thì khả năng đồng ý cứu tôi vô

cùng nhỏ, nhưng ông ta đã ngăn hôn lễ lại, đây cũng có thể coi là một tia hy
vọng. Sau đó, tôi bị áp giải tới căn phòng bên cạnh. Tối hôm nay đã trôi qua
như thế này, tôi cứ bám lấy bậu cửa sổ, Niz thì dính lấy tôi như sam, ngoài
ra còn có mấy vệ sĩ canh gác bên ngoài.

May mà ông trời không phụ người có tâm, sáng hôm sau, ông lão đẩy xe

lắn đi qua, nghe thấy tiếng gọi thất thanh của tôi, do dự giây lát rồi “đi” tới.

Tôi gào lên qua khung cửa sổ: “Ông ơi! Chào ông, cháu là Ngải Mễ Lạp.

Cháu bị bắt cóc tới đây, ông có thể giúp cháu được không?” Thời gian
không nhiều, tôi quyết định cầu cứu luôn.

“Giúp cô cái gì?” Ông cụ hỏi.

“Có thể giúp cháu đưa tin không? Cháu có bạn ở Changga, cháu…” Câu

này chưa nói hết đã bị ông cụ cắt ngang: “Nếu như nó đã kiên quyết muốn
cưới cô, ta cũng chỉ còn cách đồng ý, hy vọng cô có thể nhanh chóng hoà
nhập với gia đình này. Chỉ là ta thực sự không hiểu nổi tại sao nó cứ nhất
quyết phải cưới cô. Cô không mang lại bất kì lợi ích gì cho bộ lạc và gia tộc
của ta cả.” Vừa nói ông lão vừa nhìn tôi chằm chằm.

Tôi đã bị một tràng này làm cho đầu óc rối loạn, chỉ biết há hốc miệng

kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.