CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 202

“Thật tệ, em sắp phải trở thành vợ của một kẻ bạo ngược rồi!” Anh ta

nói một cách thản nhiên.

Tôi bị anh ta làm cho cứng họng, không biết phải nói gì, chỉ có thể trừng

mắt nhìn người đàn ông sắp sửa trở thành chồng của mình, lòng càng lúc
càng nguội lạnh. Tôi cứ tưởng mình chẳng qua chỉ là nhân vật qua đường,
chưa từng nghĩa sẽ trở thành nhân vật chính của một màn ép hôn kinh
khủng thế này. Cuộc sống của tôi lẽ ra phải giống như đại đa số những cô
gái đang ở độ tuổi lập gia đình khác, vội vã trải qua trong sự oán thán và
thích thú, chứ không phải gả cho một người đàn ông râu xồm người
Pakistan. Nhưng tất cả xem ra sắp thành hiện thực mất rồi, với một sức
mạnh mà tôi không thể tưởng tượng được. Tôi sẽ bị giam cầm ở nơi hoang
dã này, phải chia sẻ chồng mình với vài người phụ nữ khác, mặc Burqa,
không có tự do, cũng không bao giờ được gặp lại người thân, không bao giờ
được quay về đất nước của mình. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi run rẩy.
Phải làm sao đây? Tôi phải làm sao đây?

Hassan tiến sát đến, hỏi: “Họ làm em đau à?” Người anh ta hơi ngả về

phía trước, tôi lập tức lùi lại một cách vô thức. Người đàn ông này càng
ngày càng khiến tôi cảm thấy quái dị, gương mặt nhỏ dài, đôi mắt nhỏ dài,
còn cả bờ vai thằng băng như cái mắc áo này nữa. Chim ưng, đây chính là
một con chim ưng, còn tôi chính là con mồi vừa bị tóm. Tại một quốc gia
không có pháp luật bảo vệ cho phụ nữ và trẻ em yếu đuối, thứ mọi người
tuân thủ thường là luật rừng, kẻ mạnh được sống, kể yếu thì phải chế.

Tôi lấy tay lau nước mắt, tự nhủ bây giờ khóc chẳng có ích gì, Ngải Mễ

Lạp, hãy nghĩ xem nên làm thế nào!

“Những người này vẫn chưa có kinh nghiệm thực tiễn, ra tay không biết

nặng nhẹ, ta xin lỗi.” Anh ta lại nói.

Tôi ngoảnh đầu đi chỗ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.