CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 209

nhưng bây giờ khác rồi, tôi bắt đầu cảm thấy ngạt thở vì đống quy tắc, luật
lệ đó. Sống lưng tôi đẫm mồ hôi, bây giờ phải làm thế nào đây?

“Hơn nữa, cái mà em gọi là phạm pháp…” Hassan vừa nói vừa nhìn ra

ngoài cửa sổ, như thế đang cân nhắc có nên tiếp tục chủ đề này hay không,
một lúc sau mới quay đầy lại nói tiếp: “Chân lí chưa chắc luôn đúng mọi
lúc mọi nơi, ở thế giới này, ở cái thế giới mà em đang sống này, Mễ Lạp, ta
tin em đã nhìn thấy, cảm nhận thấy rất nhiều hạn chế và sự bất công so với
thế giới của em và thế giới phương Tây, em cho rằng nhưng hiện tượng này
đã đi ngược cái gọi là tự do, nhân quyền, nhưng sao em có thể khẳng định
những lí luận của Tây phương là hợp lí, là phù hợp với quốc gia và dân tộc
này chứ?”

Dứt lời, anh ta đứng dạy, xem ra buổi nói chuyện tối nay đã kết thúc.

Cặp mắt nhỏ và dài của anh ta ánh lên vẻ mệt mỏi, anh ta nhìn tôi một lúc
rồi hỏi: “Em không đồng tình với những điều ta nói phải không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, thẳng thắn đáp: “Đúng.”

Anh ta lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ta không trách em, em vừa

mới tới chưa được lâu lắm, vẫn chưa hiểu vùng đất này , cũng chưa hiểu
những người dân ở đây.”

Tôi hiểu ý của anh ta, anh ta đang nói tôi là kẻ ngoài cuộc cho nên

không thể cảm nhận hết được.

“Ta hi vọng có một ngày em sẽ yêu nơi này, thực lòng yêu vùng đất và

con người nơi này.”

“Chắc chắn, nhưng không phải dưới hình thức ép buộc như thế này.

Hassan đã đi ra tới cửa, nghe thấy câu này bèn quay đầu lại nhìn tôi, nói

“Rồi một ngày em sẽ hiểu, phương thức không quan trọng, quan trọng là
kết quả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.