CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 230

gác cổng thôn, tới nửa đêm sẽ thay ca.

Do công việc sửa lại thùng xe vẫn chưa xong nên khi họ rời đi, cửa

thùng xe không được đóng lại.

“Cửa xe cứ để mở như vậy không sao chứ?” Tôi hỏi.

“Không sao, phạm vi sát thương của súng tiểu liên là ba trăm mét.”

Lòng tôi nặng trĩu cực độ.

Hassan đã hiểu nhầm vẻ mặt nhăn nhó của tôi, liền an ủi: “Đừng lo, chỗ

này cách nhà không xa lắm, em sẽ không quá vất vả đâu.”

“Cảm ơn.” Tôi khẽ nói, một lát sau lại hỏi anh ta: “Nhưng đây là đâu,

cách “nhà” bao xa?”

“Chỗ này thuộc vùng trung du Broughton, đi xe về mất hơn nửa ngày.”

“Giữa đường có nghỉ không?”

“Có, trên đường về có qua một vài thôn nhỏ, không nhiều lắm nhưng để

để nghỉ ngơi, yên tâm.”

Tôi rất không yên tâm, nhất là về khả năng xác định phương hướng của

mình, cũng may đường xa của Broughton, tôi đã nắm rõ như lòng bàn tây,
còn cả vị trí của Changga nữa. Tốt lắm, lần này tôi biết mình nên bỏ trốn
theo hướng nào rồi…Tôi phải quay về Changga.

Thực ra, quay về Changga cũng không phải ý định sáng suốt, nhưng

càng không thể chạy về Afghanistan được, người ta bảo nơi nguy hiểm thì
đừng vào, nơi bạo loạn thì đừng ở. Còn hai hướng còn lại, một bên là hang
ổ của Hassan, một bên là Karaokoram, vì thế tôi chỉ có một con đường duy
nhất. Hơn nữa, tôi khá thông thuộc Changga, biết chỗ nào có đường đi phức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.