CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 245

Tôi mím môi, nhìn chằm chằm vào mặt anh, con người này chỉ biết im

lặng, ngoài chiêu này ra không còn chiêu gì khác! Nhưng, haizz… nhưng
tôi luôn phải chào thua trước chiêu này của anh.

“Anh ta dạy tôi dùng dao găm.” Một lát sau, không chịu nổi bầu không

khí ngột ngạt này nữa, tôi phải lên tiếng giải thích.

“Hừ! Dạy cô dùng dao găm? Đại nhân Hardel thật là yêu nghề.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao anh lại nói vậy, anh ta là thầy giáo à?”

“Không, sĩ quan huấn luyện!”

“Sĩ quan huấn luyện?”

“Phải, anh ta huấn luyện binh lính ở Peshawar.” Nói đến đây, Lâm vội

im bặt, bất luận tôi gặng hỏi thế nào, anh đều không chịu nói tiếp.

Tôi nhớ lại tốc độ và sức mạnh không gì địch nổi của Hassan khi phi

con dao găm. Anh ta là sĩ quan quân huấn luyện sao? Huấn luyện ở
Peshawar… Quân đội? Đội quân được huấn luyện ở Peshawar chỉ có một,
đó là đội quân không ai thèm bận tâm vì họ cho rằng chỉ ở quy mô nhỏ,
phân tán trong trại tị nạn, quân Muja. Nghĩ tới đây, sống lưng tôi bỗng lạnh
toát. Người ta đồn rằng quân Muja đánh đâu thắng đó, hơn nữa được chính
quyền Pakistan ngầm ủng hộ để phản công Afghanistan, đã giành được
quyền kiểm soát thực sự trên mảnh đất này.

Sau cơn bàng hoàng, tôi lại hỏi: “L âm, anh biết Hassan phải không? Tại

sao anh ta lại bắt cóc tôi?”

Không đáp lại, Lâm vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, thi thoảng lại

liếc nhìn gương chiếu hậu. Đường rất xấu, chiếc xe lắc lư kinh khủng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.