CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 482

Hutu liếc nhìn tôi mấy lần bằng ánh mắt u ám, dù tự nhủ là không được
phép sợ hãi nhưng lòng bàn tay tôi vẫn bất giác ướt đẫm mồ hôi.

“Liệu có phải có người để lộ tin tức không?” Tôi len lén hỏi Wata.

Wata vừa mới nói một tiếng: “Tôi…” thì cai ngục đã gầm lên: “Không

được nói chuyện.”

Ngay sau tiếng quát, một đoàn người từ đầu kia hành lang tiến vào,

người đi đầu là Darla, giám ngục trưởng của nhà tù Peshawar, theo sau là
một người đàn ông trung niên, mấy người thanh niên đầu quấn khăn và đám
cai ngục bám đuôi họ. Họ nhìn vào từng phòng giam một.

Đột nhiên Wata trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung

niên, khẽ nói: “Ahmed!”

“Ai cơ?” Tôi tò mò.

“Ahmed Mufti, một trong những nhà lãnh đạo được tôn kính nhất dưới

ngọn cờ Massoud của Liên minh Phương Bắc, cũng là người cai quản tỉnh
biên giới phía tây bắc của Pakistan.”

“Liên minh Phương Bắc? Ông ta tới nhà giam này làm gì?”

Wata chưa kịp trả lời thì tôi đã nghe thấy lời giới thiệu của Darla với

đám người kia: “Đây là buồng giam tù nhân nam của chúng tôi, hơi chật
chội, do gần đây kinh phí eo hẹp nên chúng tôi chưa thể mở rộng trại
giam.” Anh ta vừa nói vừa xoa hai tay vào nhau, dáng vẻ khúm núm.

Nhất định là đã có chuyện gì đó bất thường xảy ra, tôi sợ kế hoạch đào

tẩu của mình không thể diễn ra theo đúng kế hoạch, mồ hôi bất giác ướt
đẫm cả trán. Khi đoàn người tiến đến gần chỗ tôi, một trong số những thanh
niên đi theo Ahmed đột nhiên quay sang nói với Darla: “Ngoài việc thăm
buồng giam tù nhân nam, chúng tôi cũng hi vọng được nói chuyện một cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.