CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 494

Hôm nay nghĩa lại, đó rõ ràng là một lời trăng trối, nhưng lúc đó, tôi chỉ

cười nhạt, nhắc cô ta: “Jiahan, án tù của tôi là bảy năm.”

Cô ta tỏ ra vô cùng bi thương, nói: “Tôi biết, nhưng nếu có một ngày cô

ra tù, có thể hứa với tôi không?”

Tôi cười, đáp: “Jiahan, tôi có thể hứa với cô, nếu sau bảy năm tôi vẫn

còn sống, tôi sẽ giúp cô đi tìm em trai. Nhưng trước tiên, cô có thể nói cho
tôi biết người phụ nữ tới thăm cô ở Sở Cảnh sát Changga là ai không?”

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, tôi nhận ra trong ánh mắt đó có yêu và hận, hi

vọng và tuyệt vọng, nhưng rất nhanh sau đó, mọi cảm xúc đều được thay
thế bằng sự quyết tâm. Cô ta đột nhiên lùi lại một bước, quỳ sụp xuống, khẽ
hôn chaan tôi. Đây là nghi lễ cao nhất của tộc người Baltis, chỉ vào lúc sinh
tử uỷ thác mới đem ra sử dụng. Tôi giật bắn người, vội vã tránh ra, nhưng
môi Jiahan đã chạm vào chân của tôi, dù rất khẽ. Sau đó, cô ta đứng dậy,
cúi đầu chào rồi lùi lại.

Tôi ngạc nhiên vô cùng, đang định hỏi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra

thì cô ta đã đi mất, chỉ để lại một bóng lưng mỏng manh, yếu ớt. Thì ra, đó
là lời gửi gắm của Jiahan trước khi từ giã cõi đời.

Ngọn lửa ngút trời dần dần biến thành những đám khói đen sì, cùng lúc

đó, vụ bạo loạn trong nhà tù đã bị trấn áp bởi ngoại viện do Darla cử tới.
Tất cả tù nhân đều bị bắt quỳ trên sân trại, giữa sân là thi thể của Jiahan,
Hutu và người lái xe, ngoài ra còn có vũ khí mà cai gục đã thu được: gậy
gộc, dao, thuống sắt.

Tôi đờ đẫn quỳ giữa đám tù nhân, Jiahan là người thứ hai của thôn

Gama chết trước mặt tôi. Abbas từng nói: “Tiểu Ngải, chỉ cần tôi còn sống,
tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cô.” Còn tôi thì sao, tôi đã đói xử thế nào với
Abbas, với người dân thôn Gama? Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn hết người này
đến người khác chết đi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.