CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 496

Cả sân im phăng phắc. Nhà tù Peshawar có một luật bất thành văn, đó là

tù nhân không bao giờ tố cáo nhau, họ có thể đánh lộn, trả thù, thậm chí giết
chết đối phương, nhưng không bao giờ để lộ bí mật của kẻ khác, bao gồm
cả đám cai ngục. Wata nói đây là tình nghĩa giữa những người Pakítan, từ
trước tới giờ, tôi luôn coi đó là điều vớ vẩn, giờ mới thấy đúng là như vậy.

“Tôi nghe nói có vài tù nhân không ưa nhau?” Darla chỉ vào J béo và K,

hai người bất giác rụt đầu lại.

“Còn anh là người đàn bà đã chết kia muốn vượt ngục?” Darla lại chỉ và

Wata và Jiahan, hỏi. Wata không nói gì, gục đầu xuống, tôi không nhìn rõ
vẻ mặt của anh ta.

“Theo lời của các cai ngục, Hutu đã phát hiện ra kế hoạch của các

người, cho nên các người mới phóng hoả đúng vậy không?”

Wata yếu ớt đáp: “Phải.”

“Như vậy cũng có nghĩa là vụ ẩu đả và vượt ngục không liên quan đến

nhau mà chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, đúng không?”

Tất cả lại im lặng.

“Vậy thì ai đã đốt buồng giam? Tại sao phải đốt buồng giam?” Darla đột

nhiên chuyển chủ đề, gằn từng chữ một.

Tôi lập tức co rúm người lại. Chuyện lớn như thế, tôi biết chắc chắn anh

ta sẽ không để yên, nhưng tôi tưởng anh ra sẽ điều tra nguyên nhân cái chết
của Hutu hoặc nguồn gốc của đống vũ khí, thật không ngờ anh ta lại chĩa
thẳng mũi nhọn vào vụ hoả hoạn.

Darla nói: “À, tôi quên mất là từ trước tới nay, các người không bao giờ

tố giác nhau. Vậy thì tôi sẽ đổi câu hỏi.” Dứt lời, anh ta gõ vào vật gì đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.