CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 509

Theo bản năng, tôi giơ hai tay lên ngăn lại. “Keng”, chiếc gông sắt trên

tay đập vào đầu kim tiêm, khiến nó lập tức bị hãy. Ông già không khỏi bất
ngờ trước hành động này, bèn lùi lại, nhưng rất nhanh chóng lại lao tới chỗ
tôi một lần nữa, trên tay là một luồng sáng lạnh lẽo. Tôi không biết thứ ông
ta cầm là cái gì, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta đến để lấy mạng
tôi.

Hầm tối vốn chật hẹp, tôi hoàn toàn không có chỗ để tránh, chưa nói đến

chuyện trên người còn có gông cùm nặng trịch. Đầu óc tôi rối loạn, điều
duy nhất có thể làm là giơ hai tay lên đỡ, dùng gông sắt bảo vệ đầu và mặt
mình, “Choang, choang!” Tiếng kim loại va vào nhau chói tai, những tia lửa
bắn tung toé.

Tôi hét lên một tiếng để đánh động đám cai ngục, nhưng bên ngoài vẫn

lạnh ngắt như tờ. Tôi thu người lại, cố gắng lăn đến góc tường, bỗng nghe
thấy một tiếng động rất nhỏ. Không có thời gian quay lại nhìn, tôi bò thục
mạng cho tới khi nghe thấy một tiếng “ối!” vang lên. Quay đầu lại nhìn, chỉ
thấy ông già đang nằm sõng soài trên đất và một bóng đen cao lớn đang từ
từ rút một vậy giống như lưỡi lê ra khỏi người ông ta. Thì ra vừa rồi là tiếng
kêu trước khi chết của ông ta.

Bóng đen vứt lưỡi lê sang một bên, cởi áo khoác của mình ra, đưa cho

tôi và nói: “Mặc tạm áo của ta trước, bên ngoài gió to lắm.”

Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông mũi cao, mắt nhỏ vào dài, dưới cằm

là bộ râu rậm trước mặ mình, dưới ánh sáng mờ ảo, gương mặt anh ta vẫn
toát lên vẻ cương nghị ngày nào.

Hassan?

Hassan hơi ngả người về phía trước, hỏi: “Em có tự đi được không?”

Không để ý đến bộ dạng sửng sốt của tôi, Hassan điềm nhiên choàng áo

cho tôi, hỏi: “Tại sao mỗi lần gặp em, em đều trong bộ dạng lôi thôi thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.