CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 518

mặt, trên người tôi, vô cùng đau đớn, nhưng làm sao có thể sánh bằng nỗi
đau mà trái tim tôi đã phải chịu đựng. Một tiếng sau, tôi bước ra khỏi phòng
tắm, đứng trước gương, thấy người mình gầy trơ xương như thể vừa từ trại
tị nạn trở về.

“Rất xin lỗi vì không thể cứu em ra sớm hơn.” Hassan tiến đến sau lưng

tôi, khẽ nói.

“Không, tôi vô cùng cảm ơn anh.” Tôi khẽ đáp.

“Trước hết, em cứ nghỉ ngơi đã.” Nói rồi, anh ta ra hiệu cho người mang

một chồng quần áo mới, màu sắc sặc sỡ tới đặt ở đầu giường, chỉ nhìn đã
biết là hàng cao cấp.

Tôi lắc đầu, nói: “Tôi không mặc quần áo sặc sỡ.”

Hassan không hề tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ nói: “Được.” Từ đó trở đi, anh ta

sai người chuẩn bị quần áo chỉ có hai màu là đen và xám cho tôi, trông
chúng ảm đảm chẳng khác gì cuộc đời tôi.

“Sao anh biết tôi ở trại giam Peshawar?”

“Hiện giờ, thứ em cần nhất là nghỉ ngơi.”

Tôi lắc đầu.

“Trông em không được khoẻ lắm.”

“Tôi biết. Nhưng thứ tôi cần hơn chính là sự thật.”

Hassan nhìn bóng tôi trong gương giây lát rồi bước tới chỗ chiếc bàn

nhỏ, rót hai li rượu, đưa cho tôi một li. Sau khi tôi uống hết rượu, anh ta
mới thong thả kể: “Anh biết tin từ hai người bị nhốt cùng em. Một người ở
trong Sở Cảnh sát Changga, là người Pashtun, đang bị “ngồi máy bay” lúc
em bị giải đến đó. Anh ta đã chứng kiến mấy tên cảnh sát đó đối xử với em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.