CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 524

Nhưng Mễ Lạp, nếu không thể nắm chắc thì tiến một bước không bằng lùi
một bước.”

Tôi cúi đầu, chỉ đáp một tiếng “vâng”. Anh ta nói rất có lí, nhưng vấn đề

là Laila có chịu buông tha cho tôi không. Chắc chắn cô ta không chịu, vậy
thì tôi cũng sẽ không lùi bước. Thấy tôi không tỏ thái độ, anh ta lại nói:
“Em nghỉ ngơi đi, những việc khác không cần nghĩ quá nhiều.” rồi quay
người đi.

“Hassan” Tôi gọi giật lại rồi vịn một tay vào bàn, đứng dậy, chậm rãi

nói: “Tôi chỉ là một người bình thường, vì vậy tôi không biết mình làm gì
để báo đáp anh. Nhưng sau này, nếu có việc cần dùng đến tôi, xin cứ nói.”

Anh ta nhìn tôi, gương mặt không chút biểu cảm. Tôi cứ tưởng khi nhận

được một lời hứa thế này, đối phương dù không cảm động tới mức rơi lệ thì
chí ít cũng nên nói một tiếng “cảm ơn” hoặc “không có gì”, đằn này hai bên
lại nhìn nhau chằm chằm là thế nào chứ? Hay là người Pakistan không quen
với những hành vi khách sáo thế này? Vậy phải làm sao mới có thể bày tỏ
lòng cảm ơn của tôi với anh ta đây? Trong lúc tôi vẫn đang ngây người nghĩ
đến chuyện trả ơn thì Hassan đột nhiên hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Hả?”

“Em nói không biết trả ơn ta thế nào, sau đó thì sao?”

“Sau đó ư?” Tôi trợn tròn mắt, sau đó thì…không có sau đó nữa. Đây

chẳng qua chỉ là một lời cảm ơn thôi mà.

Hassan lại nói: “Người Trung Quốc có một câu nói: “Tiểu nữ không biết

lấy gì báo đáo..”, vế còn lại là gì nhỉ?”

Tôi há hốc miệng, cả người cứng đờ, chẳng lẽ anh ta muôn tôi lấy thân

báo đáp? Nhưng giờ tôi chỉ còn cái thân thể tàn tạ này thôi, liệu anh ta có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.