CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 580

cúi người dập đầu, hết lần này tới lần khác.

Tôi và Wata lặng lẽ tiến đến nấp sau lưng hai người họ, chỉ nghe thấy họ

lẩm bẩm: “Hỡi Thánh Allah! Xin Người hãy giải trừ bệnh tật cho tiểu Ngãi
của chúng con, hãy chữa bệnh cho chi ấy. Người là đáng toàn năng chữa
khỏi bách bệnh, ngoài Người ra, không ai có thể chữa trị được.” Sau đó, hai
người lại dập đầu, đồng thanh nói: “Con, c, và con, Isa tối nay sẽ đọc kinh
Koran ba lần, để cầu nguyện cho chị ấy sớm bình phục.”

Tôi há hốc miệng kinh ngạc.

Mấy ngày nay, tình trạng sức khỏe của tôi vẫn không khá lên, Ceda

nhanh chóng nhận ra tôi đang bị bệnh rất nặng, cả ngày không chịu rời tôi
nửa bước. Nhìn gương mặt đầy u buồn của cô bé, tôi chỉ biết xoa đầu an ủi
nó, thật không ngờ nửa đêm, nó lại chạy đến nhà thờ Hồi giáo để cầu
nguyện cho tôi.

Đối với tôi, cuốn kinh Koran là một bộ thiên thư, không những khó hiểu,

phát âm trúc trắc mà còn dài lê tha lê thê, đọc một lần thôi cũng đã là quá
lắm rồi, huống hồ những ba lần!

Tôi vội nhảy ra, gọi: “Ceda!”

Cô bé ngẩng đầu lên, trán còn một vết đỏ rất rõ, nhìn thấy tôi, nó lập tức

toét miệng cười, nói: “Ngãi, sao chị lại đến đây? Đợi một chút, em vẫn chưa
cầu nguyện xong.”

Tôi nhíu mày: “Đừng cầu nguyện nữa, theo chị về nhà.”

Nhưng con bé không chịu, nhất quyết đọc xong bộ kinh mới thôi.

“Những cái này có tác dụng gì đâu!” Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, nói. Nếu
con bé cứ dập đầu thế này, tôi còn chưa khỏe thì nó đã đổ bệnh rồi. Ceda
nghiêm nghị nói: “Tiểu Ngãi, sao chị cứ khôn chịu hiểu thế? Chỉ cần chị tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.