CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 671

Tôi ngước nhìn hàng lông mi dài của anh, tuy đây chỉ là lời nói dôi

nhưng đã khơi ngợi lại những hình ảnh hạnh phúc trong quá khứ. So sánh
với thực tại, tôi bất giác nhíu mày buồn bã. Lâm không nói nữa, chỉ lặng lẽ
nhìn tôi, tôi ngại ngùng lảng tránh ánh mắt của anh.

“Lạp Nhi, lâu lắm rồi anh không nhìn thấy em cười. Em yêu, em phải

cười nhiều vào, lúc em cười trông rất đẹp.”

Rất lâu về trước, tại một ngôi làng hẻo lánh, ở một vùng núi đầy băng

tuyết, có một cô gái ngây thơ choàng chăn bông, đứng trên cầu thang, nhìn
một người đàn ông vô cùng điển trai, hấp dẫn, nói với vẻ đầy tự ti rằng:
“Lâm, anh phải cười nhiều vào, anh cười trông rất đẹp.” Hình ảnh đó như
một ảo giác xa xôi, ngay cả tôi cũng quên rồi, không ngờ anh vẫn nhớ.

Bất thình lình, Lâm nhét thứ gì đó vào miệng tôi.

“Cái gì vậy?” Tôi nhíu mày, hỏi.

“Nhân sâm.” Anh nhìn tôi chằm chằm, đến khi cahwsc hcawns là tôi đã

nuốt xuống bụng, mới dịu dàng nói: “Ngày mai sẽ bận rộn lắm đấy, anh sợ
em không đủ sức khỏe.”

“Bận làm gì?”

“Buổi sáng, em phải vẽ tay, sau đó thử vài bộ quần áo, còn cả nữ trang

nữa. Lẽ ra anh phải chuẩn bị cho em bảy bộ nữ trang nhưng gấp qua nên
không đủ, sau này anh sẽ bù cho em nhé? Bây giờ, anh mới chuẩn bị được
một bộ trang sức bằng vàng, một bộ bằng kim cương tuyết, hi vọng em sẽ
thích.”

Kim cương tuyết? Vàng? Lâm đang nói cái gì vậy, tự dưng sắm nữ trang

cho tôi làm gì? Chẳng lẽ trong thôn có lễ hội? Nhưng bộ dạng tôi thế này
thì làm sai đi xem hội được chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.