CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 783

xuống cứ như có một vụ sạt lở quy mô nhỏ. Mọi người tản ra tìm chỗ ẩn
nấp, cùng với đá là những viên đạn lao tới như mưa. Tôi nhìn thấy những
binh sĩ ở bên cạnh thét lên vì bị trúng đạn hoặc bị đá đập trúng, lăn xuống
vách núi, Wata cũng bị ngã, Hassan được vài hộ vệ lấy thân làm lá chắn,
nép vào một hốc sâu của vách núi. Binh sĩ bắt đầu phản kích. Tôi sững sờ
vài giây rồi chợt hiểu ra, đây chính là chiến trường!

Trong nháy mắt, cả người tôi cứng đờ, không dám nhúc nhích. Đạn bắn

vun vút như đan lưới trước mặt tôi, tôi thấy Wata vẫn đang nằm bất động
trên đất, cả đoàn người đã bị đạn pháo làm cho tan tác, đội trưởng dẫn vài
người lên triền núi cao hơn để tập trung hoả lực phản kích. Đúng lúc này,
cơn mưa núi ào ào trút xuống, sau đó cũng đột ngột như lúc đánh nhau, màn
đên buông xuống, chiến trường im hơi lặng tiếng.

Nước mưa khiến người nào người nấy đều ướt sũng, tôi sợ đến mức

không thở nổi, mò mẫm trèo về phía Wata, khẽ lay gọi anh ta. Đội trưởng
khom lưng chạy về phía chúng tôi, hỏi: “Tiểu thư Abu, cô không sao chứ?”

“Không sao, nhưng Wata…”

Đội trưởng sờ lên người Wata, nói: “Anh ta bị thương nhẹ thôi, tôi đi

một lát sẽ quay lại ngay, cô ở yên đây nhé.” Nói rồi, anh ta lại khom người
chạy đi.

Cả đoàn mấy chục người, ngoại trừ Wata, Hassan, đội trưởng và tôi,

không còn ai sống sốt, trong đó Wata và Hassan đều bị thương, còn tôi là
phụ nữ. Lát sau, đội trưởng chạy về nói Hassan muốn gặp tôi.

Tôi lập tức đứng dậy, theo anh ta bước qua các thi thể nằm la liệt, trèo

lên trên, tiếng chân trượt trên bùn đất lạo xạo, trời vẫn đang mưa nhỏ.

Hassan được một tảng đá lớn che chắn, đang nhìn ra phía xa, cả người

anh ta cũng ướt sũng bởi nước mưa, nét mặt thâm trần khó tả. Thấy tôi, anh
ta liền hỏi: “Em có bị thương không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.