CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 805

Tôi gạt tay của bác sĩ ra, thở dốc, khom người định ngồi dậy, nhưng bất

luận tôi cố gắng thế nào, đôi chân vẫn không có chút cảm giác.

“Nếu em còn cử động lung tung thì sẽ phải ngồi trên xe lăn suốt đời

đấy.” Giọng nói trầm thấp của Hassan vang lên ngoài cửa, ngay sau đó, anh
ta vén rèm đi vào, chắc đang là chiều tối vì khi anh ta bước vào, ánh tà
dương chói lóa lập tức tràn vào trong phòng, rọi lên những vách đá nhẵn
bóng, phát ra thứ ánh sáng ấm áp như kim loại.

Hassan đi tới trước giường thì dừng bước, hơi cúi người xuống, ánh mắt

dừng lại trên cẳng chân bị thương của tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm
vào cổ của anh ta, chỗ đó hoàn toàn nhẵn thin, cái gọi là vết thương đương
nhiên sớm đã biến mất. “Thông thường mục tiêu của tên lửa đều rất chính
xác, ta rất tiếc.” Anh ta nói. “May mà các mảnh đạn đều đã được lấy ra, bác
sĩ nói em sẽ bình phục trở lại.”\

“Đứa trẻ đó đâu rồi?” Tôi hỏi một câu không đầu không cuối.

Chắc là không nghĩ tôi vừa mở miệng đã hỏi vấn đề này, Hassan có vẻ

bối rối, nhưng anh ta nhanh chóng trấn tĩnh lại, hạ giọng đáp: “Khi tìm
được em không phát hiện có đứa trẻ nào cả.”

Vậy là nó đã lành ít dữ nhiều sao?

“Chết bao nhiêu người?”

“Xin lỗi, ta không biết con số cụ thể.”

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, vẻ mặt anh ta rất nghiêm nghị, xem ra thực

sự không biết con số cụ thể, một cuộc chiến khiến chết vài người dân là
điều quá đỗi bình thường. Không khí trong phòng đột nhiên rơi vào im
lặng, tôi nhìn trân trân người đàn ông trước mặt mình, nhớ lại rất lâu trước
kia anh ta nói với tôi về chiến tranh, hai bên giao chiến, máu đỏ chảy xuống
và cái cảm giác khi những người vô tội chết trên tay mình. Tôi chợt nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.