CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 87

Ka nói: “Mày lui ra một chút.”

Kangkun do dự một lát rồi lùi sang bên cạnh.

Nếu bị nhét vào bao tải thì tính mạng thật khó bảo toàn. Sợ hãi mang lại

dũng khí, dũng khí mang lại sức mạnh, tôi vùng, vẫy, giẫy giụa, nhưng đáng
tiếc chả còn mất hơi sức. Đúng lúc này, tôi nghe thấy một tiếng động kì lạ
và vô cùng chói tai vang lên ở phía triền núi đằng xa. Có thứ gì đó đang lao
về phía chúng tôi với tốc độ cực nhanh rồi cắm phặp xuống nền đất.

Rất lâu sau đó tôi mới biết đó là viên đạn được bắn ra từ một khẩu súng

trường TAC 50. Mục tiêu là tôi, nếu như vai trái của kẻ bắn lén không bị
thương và không có người ngăn cản hắn thì tôi đã mất mạng từ lâu rồi.

Tất cả mọi người đều giật mình sợ hãi, cứ tưởng tôi có đồng bọn đến

giải cứu. Nhân lúc hỗn loạn, tôi vùng thoát khỏi sự khống chế của
Kangkun, lăn người sang bên cạnh, không ngờ lại trúng một đống đá sỏi,
bên tai văng vẳng tiếng hô hoá của bọn Kangkun: “Chết rồi, cô ta thoát
rồi!”, “Ở đằng kia!”, “Đừng tìm nữa, cô ta có đồng bọn đấy!”, “Đi thôi!”

Tiếng nói càng lúc càng xa, tôi nín thở, nằm rạp trên đống đá sỏi lạnh

ngắt, không dám động đậy, cho tới khi giọng nói của Lâm đột nhiên vang
lên trong đêm tối lạnh thấy xương: “Mễ Lạp! Mễ Lạp, cô ở đâu?”

Tôi nhảy phắt dậy, lao đến kéo Lâm ngồi xuống. Anh ta kinh ngạc hỏi:

“Mễ Lạp?” Tôi cuống quýt bịt miệng anh ta lại, lo lắng nhìn xung quanh.

Cú lao người của tôi rất mạnh. Lâm bị tôi đẩy một cái, loạng choạng ngã

ngửa vào đống đá sỏi. Anh ra không đếm xỉa đến cú ngã của mình, chỉ dang
tay ôm chặt lấy tôi. Trong lúc nguy cấp, tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều,
bám chặt vào người anh ta như một con bạch tuộc, hốt hoảng nói: “Lâm, có
người muốn giết tôi! Ở đằng kia!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.