CHÚA SẼ PHÙ HỘ EM - Trang 98

Khi sắp tới nhà Kangkun, bỗng nhiên Lâm dừng lại, quay sang gọi: “Mễ

Lạp!”

Hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp, tuy nhiên nhiệt độ vẫn rất thấp,

khi anh ta nói, có những luồng hơi trắng thoát ra từ miệng. “Sao vậy? Sáng
nay hình như cô không vui?” Anh ta vừa hỏi vừa cúi xuống nhìn tôi.

Tôi nhìn sang chỗ khác, đáp: “Tôi bị ngã là vì cái thang đó thực sự quá

cũ nát, không phải vì điều gì khác.”

Lâm khẽ cười rồi quay đầu đi.

“Cho nên anh đừng nghĩ lung tung.” Tôi bổ sung.

Anh ta “ờ” một tiếng với vẻ hờ hững.

Tôi nhíu mày, nói: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”

Lâm vẫn không chịu thôi. “Ờ, biết rồi. Lần sau, khi muốn khen cô xinh

đẹp, tôi sẽ đợi cô đứng vững rồi mới nói.”

Mặt tôi chắc hẳn đã đỏ nhừ lên rồi, nhất thời không biết đáp trả thế nào,

tôi chán nản lắc đầu một cách vô thức, Lâm lại khẽ cười, vừa cười vừa xoa
đầu tôi, nói: “Được rồi, không sao đâu, đừng lắc nữa.” Lòng bàn tay ấm áp
của anh ta chạm vào đâu, chỗ đó liền trở nên tê dại, một cảm giác kì lạ khó
có thể gọi tên nhen nhóm trong lòng tôi, tôi bị làm sao vậy nhỉ?

“Thôi, không trêu cô nữa. Đã sẵn sàng đối diện với Kangkun chưa?”

Lâm nghiêm túc hỏi.

Nhắc tôi Kangkun, lòng tôi lại chùng xuống, nỗi lo lắng ập tới. Thấy

mặt tôi biến sắc, Lâm lập tức an ủi: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

“Cảm ơn anh!” Tôi khẽ nói. Thực ra anh ta hoàn toàn có thể đứng ngoài

việc này, nhưng anh ta đã không làm như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.