CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: ĐOÀN HỘ NHẪN (QUYỂN 1) - Trang 124

khu Đồi Xanh hướng về phía Rừng Cuối, một xó hoang sơ thuộc Tổng
Đông.

Một lúc sau, họ dấn bước vào một lối mòn rẽ đôi tít sâu giữa những cây

cao xào xạc lá khô trong đêm. Trời đã tối lắm. Thoạt tiên họ nói chuyện,
hoặc cùng nhau khẽ âm ư một giai điệu nào đấy, bởi giờ đây đã xa hẳn
những đôi tai tọc mạch. Rồi họ rảo bước tiếp trong im lặng, còn Pippin bắt
đầu tụt lại đằng sau. Cuối cùng, khi họ vừa dợm leo một con dốc đứng, thì
cậu dừng lại ngáp dài.

“Em buồn ngủ quá,” cậu nói, “sắp ngã sụp xuống đường rồi đây. Mọi

người định vừa đi vừa ngủ chăng? Gần nửa đêm rồi.”

“Anh tưởng em thích tản bộ trong bóng tối chứ,” Frodo nói. “Nhưng

không phải vội vã gì cả. Merry sẽ chờ chúng ta vào ngày kia; mà thế vị chi
ta còn gần hai ngày nữa. Ngay khi đến chỗ thích hợp, ta sẽ nghỉ ngơi.”

“Gió ở đằng Tây,” Sam nói. “Nếu sang đến bên kia đồi, ta sẽ tìm thấy

một chỗ kín gió và đủ ấm cúng, thưa cậu. Có khu rừng linh sam khô ráo
ngay phía trước, nếu tôi nhớ không nhầm.” Sam biết nằm lòng vùng đất này
trong khoảng hai mươi dặm quanh Hobbit Thôn, nhưng đấy cũng là giới
hạn toàn bộ hiểu biết địa lý của chú.

Ngay quá đỉnh đồi là họ gặp vạt rừng linh sam. Rồi đường mòn họ đi

sâu vào bóng tối rừng sâu thẳm đượm hương nhựa thông, lượm cành khô và
quả thông nhóm lửa. Chẳng mấy chốc họ đã gây ngọn lửa cháy lách tách
ngay chân một cây linh sam lớn và ngồi quây quần quanh đó lúc lâu, cho
đến khi bắt đầu gà gật. Rồi, mỗi người mỗi góc bộ rễ cái cây khổng lồ, họ
co tròn trong áo choàng cùng chăn, chẳng mấy chốc đã ngủ lịm. Họ không
cắt đặt cảnh giới; kể cả Frodo cũng chưa lo ngại hiểm nguy gì cụ thể, bởi họ
vẫn còn ngay trong lòng Quận. Vài sinh vật đến nhìn ngó họ lúc ngọn lửa
đã tàn. Một chú cáo ngang qua vạt rừng có việc riêng dừng vài phút hít hít
ngửi ngửi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.