CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: ĐOÀN HỘ NHẪN (QUYỂN 1) - Trang 126

“Bọn em tưởng anh đi kiếm nước chứ,” Pippin nói, vừa bận rộn bày

thức ăn cùng cốc chén. “Anh nên đi luôn bây giờ đi.”

“Em cũng có thể đi cùng,” Frodo nói, “tiện mang hết mấy cái chai đi.”

Có một dòng suối ở dưới chân đồi. Họ lấy đầy các chai và cái ấm dã ngoại
nhỏ bên con thác bé, nơi dòng nước từ chừng một mét bên trên đổ xuống
một cụm đá xám nhô lên. Nước lạnh như băng; họ vừa lập cập rên vừa thở
phì phì lúc rửa mặt mũi chân tay.

Khi bữa sáng kết thúc và hành lý của họ được bó lại xong xuôi thì đã

quá mười giờ, ngày bắt đầu chuyển sáng sủa và nóng nực. Họ đi xuống dốc,
băng qua dòng suối đúng đoạn nó thình lình biến mất bên dưới con đường,
rồi lên con dốc tiếp theo, hết lên lại xuống một vai đồi nữa, và lúc đó áo
choàng, chăn, thức ăn, nước uống, cùng mọi thứ đồ đạc đã có vẻ thành gánh
nặng.

Cuốc đi hôm nay hứa hẹn sẽ là công việc nhọc nhằn làm cho nóng

người. Tuy vậy, sau vài dặm, con đường thôi gập ghềnh lên xuống: nó
ngoằn ngoèo mệt mỏi trèo lên đỉnh một bờ sông dốc đứng, rồi chực lao
xuống lần cuối. Họ đã thấy trước mặt vùng đất thấp lấm chấm các cụm cây
nhỏ nhòa dần ở đằng xa nối vào một mảng rừng nâu xỉn. Họ đang phóng
tầm mắt quá Rừng Cuối về phía dòng sông Bia Rum Đun. Con đường uốn
lượn mất hút phía trước họ hệt như một mẩu dây.

“Con đường cứ chạy dài chạy mãi,” Pippin nói, “nhưng em thì không

thể đi mãi nếu không được nghỉ. Đã quá giờ ăn trưa rồi,” Cậu ngồi xuống
bờ đất bên vệ đường, nhìn xa xăm về phía Đông tới mảng nâu xỉn, qua khỏi
đó là sông Bia, cũng là biên giới Quận cậu đã sống cả đời. Sam đứng cạnh
cậu. Đôi mắt tròn của Sam mở to - vì mải nhìn chân trời mới nào đó mãi tít
bên kia những vùng đất chú chưa thấy bao giờ.

“Liệu người Tiên có sống trong những khu rừng kia không?” chú hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.