CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: ĐOÀN HỘ NHẪN (QUYỂN 1) - Trang 128

những chốn xấu xa hơn?’ Bác từng nói thế trên đường làng bên ngoài cửa
chính Đáy Bao, nhất là sau mỗi lần dạo bộ rõ xa trở về.”

“Dào, chí ít trong một giờ tới Con Đường sẽ không cuốn em đi đâu hết,”

Pippin vừa nói vừa tháo hành lý. Hai người kia theo gương cậu, đặt hành lý
tựa vào bờ đất, duỗi chân thò ra đường. Sau khi nghỉ một lúc họ dùng bữa
trưa ngon lành, rồi lại nghỉ thêm.

Mặt trời bắt đầu xuống thấp, ánh tà dương tãi trên mặt đất lúc họ đi

xuống đồi. Cho đến lúc này họ chưa gặp một bóng người nào trên đường.
Lối này không mấy khi có ai qua lại, vì hầu như không thích hợp cho xe cộ,
mà lại không có mấy khách bộ hành và xe kéo đến Rừng Cuối. Họ tiếp tục
rảo bộ được chừng hơn nửa giờ thì Sam dừng giây lát như thể đang lắng
nghe. Lúc này họ đã xuống đến đất bằng, và con đường sau bao nhiêu
ngoằn ngoèo khúc khuỷu giờ nằm thẳng tắp xuyên qua đồng cỏ rải rác cây
cao, tức là vành đai bên ngoài của khu rừng sắp tới.

“Tôi nghe có tiếng một con ngựa lùn hoặc ngựa cao đang phi đến trên

con đường sau lưng ta,” Sam nói.

Họ quay nhìn lại, tuy vậy khúc ngoặt không cho phép họ trông được bao

xa. “Không biết có phải Gandalf đang đuổi theo bọn ta không,” Frodo nói;
nhưng vừa nói dứt lời, cậu đã linh cảm ngay không phải như vậy, đồng thời
trong lòng đột ngột trỗi lên mong muốn phải trốn khuất khỏi tầm nhìn của
tên kỵ sĩ sắp phi tới kia.

“Có thể không đáng ngại mấy,” cậu nói vẻ áy náy, “nhưng tôi không

thích bị ai nhìn thấy trên đường - ai cũng vậy thôi. Tôi chán ngấy chuyện cứ
làm gì là lại bị săm soi bàn tán rồi. Còn nếu đó là Gandalf,” cậu nói thêm,
“chúng ta có thể cho lão bất ngờ tí chút, trả miếng lại việc quá chậm trễ. Ta
hãy biến cho khuất nào!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.