CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: ĐOÀN HỘ NHẪN (QUYỂN 1) - Trang 137

Thành hoa bạc mọc lên cho ta ngắm rập rờn!

Ơi Elbereth! Gilthoniel!
Ta còn giữ trong lòng, qua bao nhiêu năm tháng
Sống trên đất xa xăm dưới cây rừng rợp bóng,
Ánh sáng ngọn sao người trên bể biếc phương Tây.

Bài ca kết thúc. “Những người này là Thượng Tiên! Họ vừa hát tên

Elbereth!” Frodo reo lên kinh ngạc. “Rất hiếm khi nhìn thấy giới Tiên cao
quý bậc nhất này ở Quận. Hiện giờ chẳng mấy bọn họ còn ở Trung Địa,
phía Đông Đại Dương. Đây quả là một cơ may kỳ lạ!”

Ba Hobbit ngồi trong bóng tối bên lề đường. Chẳng lâu la gì toán người

Tiên đã xuất hiện ở cuối con đường nhỏ dẫn vào thung lũng. Họ đi chậm,
nên các Hobbit có thể thấy ánh sao lấp lánh trên mũ và trong mắt họ. Họ
không mang đèn đuốc gì, nhưng khi họ bước đi thì một vệt sáng mờ, hệt
ánh trăng bên trên đường viền dãy đồi trước lúc mặt trời lên, chực như rơi
xuống quanh chân. Bấy giờ họ không hát nữa, và khi bước qua, người Tiên
sau chót quay nhìn về phía mấy Hobbit, phá lên cười.

“Chào, Frodo!” ông ta réo gọi. “Cậu ở ngoài trời muộn thế. Hay có khi

cậu bị lạc chăng?” Rồi ông ta lớn tiếng gọi mấy người kia vậy là cả đoàn
dừng lại tập hợp thành vòng tròn.

“Chuyện này thật phi thường!” họ nói. “Những ba Hobbit ở trong rừng

ban đêm! Từ hồi Bilbo đi đến giờ chúng ta chưa từng thấy sự gì như thế.
Thế có nghĩa là gì nhỉ?”

“Nó có nghĩa, hỡi người mỹ tộc,” Frodo nói, “đơn giản là chúng tôi hình

như đang đi cùng đường quý vị đây. Tôi thích tản bộ dưới trời sao. Nhưng
cũng hoan nghênh các vị làm bạn đồng hành.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.