CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: ĐOÀN HỘ NHẪN (QUYỂN 1) - Trang 142

Sam chẳng bao giờ có thể diễn tả thành lời, hay tự mình mường tượng

được cho thật rõ ràng, những gì chú cảm thấy hay suy nghĩ đêm hôm ấy,
mặc dầu trong ký ức của chú nó vẫn đọng lại thành một trong những sự
kiện chính yếu của cả cuộc đời. Cố gắng thành công nhất của chú chỉ là bật
thốt: “Ồ, thưa cậu giá tôi có thể trồng giống táo như thế, tôi sẽ gọi mình là
một thợ làm vườn. Nhưng chính tiếng hát mới làm tôi thấm thìa tận tâm
can, cậu hiểu ý tôi đấy.”

Frodo ngồi, ăn, uống và chuyện trò vui vẻ; nhưng tâm trí cậu chủ yếu để

vào những lời lẽ được nói ra kia. Cậu hiểu biết một ít ngôn ngữ Tiên nên
hào hứng lắng nghe. Thỉnh thoảng cậu đối đáp với những người Tiên phục
vụ mình và cảm ơn họ bằng tiếng nói của chính họ. Họ mỉm cười với cậu,
vừa cười vừa nói: “Đây quả là một viên ngọc giữa những người Hobbit!”

Lát sau Pippin ngủ thiếp đi, và được bế bổng lên, đem tới một lùm cây

dưới tán rừng; cậu được đặt nằm ở đó trên một chiếc giường êm, thành ra
ngủ nốt cả đêm say sưa. Sam nhất định không chịu rời cậu chủ. Sau khi
Pippin đã đi, chú đến ngồi cuộn tròn dưới chân Frodo, cuối cùng thì gà gật
nhắm mắt ngay đó. Frodo hãy còn thức rất lâu, trò chuyện cùng Gildor.

Họ nói nhiều chuyện, cả cũ lẫn mới, Frodo hỏi mãi Gildor về những

biến cố trong thế gian rộng lớn bên ngoài Quận. Tin tức chủ yếu xấu và
đáng ngại: bóng tối tụ lại, những cuộc chiến tranh của Con Người, cuộc
tháo chạy của người Tiên. Cuối cùng Frodo hỏi câu hỏi bấy nay vẫn băn
khoăn thắc thỏm:

“Nói tôi hay, Gildor, ông có gặp Bilbo kể từ hồi bác ấy rời bỏ chúng tôi

không?”

Gildor mỉm cười. “Có,” ông trả lời. “Hai lần. Ông ấy chào tạm biệt

chúng ta tại chính địa điểm này. Nhưng ta còn gặp ông ấy một lần nữa, cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.