CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: ĐOÀN HỘ NHẪN (QUYỂN 1) - Trang 154

cười to, còn bật ngón tay tanh tách nhạo mưa nhạo cả lũ Kỵ Sĩ Đen. Họ cảm
thấy mấy dặm cuối chẳng mấy sẽ khuất hẳn sau lưng.

Frodo tựa lưng vào thân cây du, nhắm mắt. Sam và Pippin ngồi bên

cạnh, bắt đầu âm ư, và rồi khe khẽ hát:

Hô! Hô! Hô! nào ta chộp lấy vó
Chữa tim đau và nhấn chìm âu lo.
Mưa cứ rơi và gió cứ việc thổi,
Đường có lẽ nhiều dặm xa còn đợi.
Thì sao! Ta ngả mình dưới cây này,
Nhìn lên trời thây kệ mây bay.

Hô! Hô! Hô! họ lặp lại lần nữa to hơn. Họ đột nhiên ngưng bặt. Frodo

bật đứng dậy. Một tiếng rền rĩ kéo dài theo gió vọng lại, giống như tiếng nỉ
non của loài sinh vật cô đơn quỷ quái nào đó. Tiếng rền rĩ hết bổng lại trầm,
sau cùng kết thúc bằng một nốt cao chói lói. Đương lúc họ người ngồi kẻ
đứng, như thể đột nhiên hóa đá, một tiếng kêu khác đáp trả, nghe mờ nhạt
và xa xăm hơn, nhưng lạnh máu không kém. Rồi chỉ còn là im lặng, riêng
có tiếng gió trong kẽ lá khuấy động thinh không.

“Anh nghĩ đấy là tiếng gì vậy?” cuối cùng Pippin hỏi, cố nói như không,

những vẫn hơi run rẩy. “Nếu là một con chim, thì đúng là giống chim em
chưa bao giờ nghe thấy ở Quận.”

“Đó không phải là chim hay thú đâu,” Frodo nói. “Mà là một tiếng gọi,

hay tín hiệu - trong tiếng gọi ấy có lời, dù anh không hiểu được. Cũng
không Hobbit nào có cái giọng như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.